Giữa nhân gian này, mỗi người sẽ có một nhân duyên khác nhau. Và nhiều người đặt ra câu hỏi: "Con gái nên lấy người mình yêu hay người yêu mình".
Tôi từng có cuộc trò chuyện với người bạn thân. Tôi thắc mắc rằng liệu người bạn thân này của tôi có yêu người chồng sắp cưới thật sự không?
Người bạn ấy thẳng thắn trả lời:
"Nói thế nào nhỉ, mình không có cảm giác gì với anh ấy. Bởi đã lâu lắm rồi, mình không còn nhớ cái cảm giác trái tim này thổn thức vì một ai nữa".
Thế nhưng, cô bạn của tôi lại chấp nhận lấy một người mới quen trong một thời gian ngắn ngủi, đến tính cách của nhau còn chưa hiểu hết.
Tôi hỏi:
- Sao bạn đồng ý lấy anh ta?
- À cậu biết đấy! Yêu và cưới là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Chị gái mình lấy anh rể vì yêu nhau 8 năm, từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, từ những ngày cùng nhau đạp xe đi học. Ai cũng tưởng chị mình sẽ hạnh phúc với mối tình đã trải qua bao năm tháng thanh xuân kề vai bên nhau. Ấy vậy, cưới xong được 2 năm là ly hôn. Bây giờ sống một mình cùng với con nhỏ. Mình không muốn như thế!
- Thế bạn không sợ người ta buồn vì bạn không yêu người ta à?
- Mình vẫn đang cố gắng để yêu anh ta mà. Ở gần nhau rồi dần dần cũng nảy sinh tình cảm thôi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Anh ấy tốt, rất tốt. Sớm muộn gì thì mình cũng vì cái tốt đó mà thương anh ấy. Mình nghĩ thế.
Thế là bạn tôi đi lấy chồng. Không nuối tiếc cũng chẳng có tham vọng gì hơn. Có thể vì đã yêu và chịu nhiều thương đau trước đó, nên hóa ra cô ấy chẳng cần gì ngoài cuộc sống bình yên. Từ ngày lấy chồng, bạn tôi đi làm như đi chơi, dăm ba hôm lại thấy xách vali lên đi du lịch cùng chồng. Cuộc sống chẳng có gì phải lo lắng.
Ngẫm, người ta không yêu một người vì cô đơn, nhưng lại có thể vì cô đơn mà ở lại bên một người.
|
Năm 20 tuổi, bạn tôi yêu một người đàn ông chết đi sống lại, vật vã đau khổ đến hóa điên khi chia tay. Nhưng điên thì được gì, người đàn ông đã không biết trân trọng thì có điên cuồng đến cỡ nào cũng chẳng giúp ích được. Cuối cùng, sau bao tổn thương, trái tim chằng chịt vết sẹo, bạn tôi tự mình đứng dậy, tự mình đi lên. Chẳng yêu ai cả cho đến tận lúc lấy chồng. Gặp chồng chỉ được vài tháng thì quyết định về nhà xin cưới. Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi bạn mình.
Đêm trước hôm lên xe hoa, cô ấy nói với tôi: “Đừng có dại mà theo đuổi người mình yêu, chẳng qua là cái không có được bao giờ cũng đẹp đẽ, nhưng chỉ là trong tưởng tượng thôi. Thực tế thì thứ phù hợp nhất với mình mới là cái tốt đẹp nhất. Một người phụ nữ nhất định phải chọn cho mình một đôi giày thật vừa vặn, chứ không phải một đôi giày đẹp mà đau chân. Đi lâu sẽ đau lắm đấy, vừa vặn bao giờ cũng tốt hơn. Không những là đi đứng mà còn có thể bay nhảy. Thanh xuân yêu đương đau khổ cũng đủ rồi. Thấy mệt quá thì bỏ đi…”.
Vậy mà bạn tôi bỏ thật. Tôi biết cô ấy còn giữ trong lòng mình một thứ tình cảm cũ khó nói lên lời. Bởi trong lòng tôi cũng có một điều tương tự như vậy. Nhưng cô ấy mạnh mẽ và can đảm quá, không những là bỏ đi mà còn dũng cảm lấp đầy bằng một thứ khác phù hợp hơn.
Còn tôi, giữa những lớp sương mờ của thực tại, tôi vẫn hàng ngày sống cùng với quá khứ đau thương, nuối tiếc. Đúng như người ta đã bảo, cái gì đã không có được thì mình càng mong muốn có được. Có thể là còn yêu, cũng có thể do quá ám ảnh. Nhưng rồi, một ngày nào đó, tôi tin rằng mình cũng sẽ đủ mạnh mẽ như nó, dẫu không thể vứt bỏ thì cũng có thể khiến nó dần mờ nhạt đi, để đến với người có thể đem cho tôi một cuộc sống bình yên.
Đời người rốt cuộc là có thực sự cần đến tình yêu hay không? Bởi cuối cùng thì yêu cũng sẽ biến thành thương, cái thứ nghĩa tình thực thụ giúp người ta ở lại bên nhau đến hơi thở cuối cùng. Chúng ta, thực ra không cần một người để yêu, mà là cần một người để thương và được thương đến suốt đời…
Tác giả: Phong Linh
Nguồn tin: Báo Người đưa tin