|
Anh tôi đẹp trai, sự nghiệp thành đạt nhưng lại chọn người phụ nữ kém sắc. Chị chỉ là nhân viên hành chính, thấp bé, nói năng nhỏ nhẹ.
Anh tôi vốn là người chồng gia trưởng, nóng tính. Cưới được 2 tháng thì chị có bầu, anh trai tôi yêu cầu chị ở nhà chăm con. Trong 5 năm hôn nhân của anh chị, tôi chứng kiến không ít lần anh tôi quát tháo vì vợ chậm hiểu, ăn bám. Chị ở nhà lâu quá, lại không giỏi ăn nói nên mãi không đi làm lại được.
Tôi cứ nghĩ chị dâu hiền lành, cam chịu. Nhưng đến ngày hôm ấy, khi vào quán cafe gần công ty, tôi giật mình nhìn thấy chị ngồi cạnh người đàn ông khác. Chị ăn mặc đẹp, cười rất vui vẻ, anh ta còn vỗ nhẹ vào bàn tay chị để trên bàn. Hành động của bọn họ thân thiết không khác gì nhân tình khiến tôi tức mắt. Anh ta là ai? Trông cũng có vẻ là kẻ có tiền. Lẽ nào chị dâu ngoại tình?
Tôi định tiến đến thì bất ngờ chị đứng dậy ra về, khiến tôi vội nàng lui vào góc để chị không phát hiện ra. Cũng may quán cafe khá tối, chị cũng vội vàng nên cắm cúi đi thẳng.
Những ngày tiếp theo lòng tôi như lửa đốt. Tôi để ý thái độ của vợ chồng chị. Chị dâu không thể hiện gì khác. Anh tôi vẫn bình thường, dạo này còn có vẻ rất vui, khen vợ nấu cơm ngon, mua quà về cho vợ sau khi đi công tác.
Anh ta đưa đón chị dâu tôi bằng xe đắt tiền. (Ảnh minh họa) |
Lần tiếp theo là chủ nhật, hôm ấy cả nhà tôi đi lễ chùa, tôi mệt nên nghỉ ở nhà còn chị dâu lo cơm nước nên xin phép không đi cùng. Tôi nghe tiếng chị mở cổng ngay lập tức bám theo. Chị lại đi cùng người đàn ông kia, anh ta đón chị dâu tôi bằng xe con.
Lần này thì chắc chắn tôi không thể nhầm, tôi chụp ảnh từ lúc họ lên xe, xuống xe, trong quán cafe. Chị ta còn khóc lóc, anh ta vỗ vai đầy tình cảm. Thứ đàn bà mất nết, chồng vất vả kiếm tiền, đã không phải đi làm còn giở trò ngoại tình. Mà cũng giỏi, chị ta chỉ ở nhà vẫn kiếm được gã đàn ông không thua kém gì anh tôi.
Trưa hôm ấy cả nhà về, tôi đưa những bức ảnh ra. Chị bối rối không kịp nói tiếng nào đã ăn cái tát cháy mặt của anh trai tôi. Chị quỳ xuống giữa nhà thề không có chuyện phản bội chồng. "Đấy chỉ là một người anh từng nhận ân huệ của bố mẹ em. Anh ấy về Việt Nam mở công ty riêng nên muốn giúp em có một công việc tốt. Từ nhỏ em đã thân thiết và coi anh ấy như anh trai", chị vừa khóc vừa nói nhưng không ai tin.
Không ai tin lời giải thích của chị. (Ảnh minh họa) |
Bố mẹ và anh tôi ném hết đồ đạc của chị ra khỏi cửa, quát tháo điên loạn và chửi rủa tới mức hàng xóm đều mở cửa ra nhìn. Chị vừa khóc vừa nhặt đồ bỏ đi.
Đêm hôm ấy, chúng tôi được báo tin chị bị xe tải đâm trên đường, người dân cứu mang đến bệnh viện không kịp nên chị đã mất. Anh tôi còn giận dữ tới mức không muốn đem chị về để tang mà bảo tôi gọi điện báo cho bố mẹ chị ở quê.
Bố mẹ chị khóc nức nở khi nhận chị về, tôi chỉ giải thích ngắn gọn về sự việc và thoái thác trách nhiệm của gia đình tôi. Lúc này người đàn ông kia mới xuất hiện, lặng lẽ ôm mẹ chị vào lòng và gọi mẹ. Tôi bàng hoàng, nghe như nuốt từng lời của bọn họ. Hóa ra chị dâu tôi nói đúng, chị không phản bội, anh ta thực sự là con nuôi của bố mẹ chị.
Tôi ân hận đến mức không thở được. Tôi vội vàng báo tin cho anh trai nhưng đã quá muộn. Bố mẹ chị nhìn cả gia đình tôi với ánh mắt căm thù. Họ đưa con gái về quê chôn cất và từ chối mọi sự thăm hỏi của gia đình tôi.
Giờ đây bố mẹ tôi trầm uất, anh tôi say vào rượu chè. Tôi biết phải làm sao để kéo cả gia đình vực dậy sau sai lầm của tôi? Tôi ân hận quá, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Tác giả: Hải Phong
Nguồn tin: helino.ttvn.vn