Cuộc sống

"Em, anh sai rồi"

Anh trở về ngôi nhà của chúng ta, tất cả vẫn như cũ, không có gì xáo trộn. Chỉ có điều ngăn tủ không có quần áo em nên rộng hơn, căn bếp không có em bỗng trở nên hoang lạnh. Có thật là thế, có thật là em đã đi rồi không?


emanhsairoi

Nhớ hôm kia mình cãi nhau, anh đã tát em một cái, bàn tay này đã từng cầm tay em nói bao lời hứa hẹn, bàn tay này đã trao cho em chiếc nhẫn cưới nguyện trọn đời yêu thương, cũng chính bàn tay này khiến em đau đớn. Nhưng em à, em trở nên bướng bỉnh từ bao giờ thế? Ngày yêu nhau em hiền dịu bao nhiêu, thì giờ đây em ngang tàng và khó bảo bấy nhiêu. Em nói anh đã dạy em như thế. Anh dạy em trở nên bướng bỉnh như thế từ bao giờ?

Anh nói là anh chỉ ham vui một chút thôi, với anh em vẫn là nhất. Anh nói anh có chơi bời một chút, thì rồi anh cũng sẽ về với mẹ con em. Đàn ông, ai chả thế. Mẹ cũng từng nói với em rồi con gì, rằng hồi xưa bố anh cũng thế, mây gió trăng trời rồi cũng mỏi gối chồn chân. Người đàn bà khôn ngoan là người hiểu được rằng, hết thảy những người đàn bà khác chỉ là quán trọ, chỉ có mình mới là ngôi nhà vững chãi ấm êm. Hết thảy những người đàn bà khác chỉ là những ga xép con tàu chồng mình lướt qua, chỉ có mình mới là sân ga đón chồng về sau những hành trình mỏi mệt.

Vậy mà em cãi mẹ, em bảo thời em khác thời của mẹ, thời nay nam nữ bình đẳng rồi, chồng muốn vợ một lòng thủy chung thì chính chồng phải sống sao cho nghiêm chỉnh. Nếu như đúng như em nói thì xã hội này có mà loạn hết vì li hôn. Người đàn ông chỉ biết có mỗi vợ mình, em kể xem em biết được mấy người? Anh vẫn yêu thương em, vẫn chăm lo cho gia đình con cái. Lúc nào anh bỏ bê vợ con, đối xử tàn bạc thì em mới có quyền chỉ trích anh chứ, đúng không?

Một thời gian thấy em xuôi xuôi không nói không rằng, tưởng là em đã hiểu chuyện. Vậy mà cuối tuần rồi anh bắt gặp em đang khoác tay một người đàn ông khác, cười nói hồn nhiên như lần đầu biết yêu. Anh không biết người đàn ông kia là ai, nhưng em, dù nhìn sau lưng anh cũng biết rõ. Anh đã phải kìm nén lắm để không đuổi theo em. Khi em về, anh hỏi, em lại còn thách thức “sao anh đi với người khác được, còn em thì không?”. Anh đã tát em đấy, đau lắm không? Sao em có thể so sánh anh và em được, đàn ông và đàn bà vốn dĩ không giống nhau.

Em dắt con về ngoại, như một dạng biểu tình. Em giỏi thì ở luôn bên đấy đi, lúc nào hối lỗi rồi về đây xin lỗi anh thì anh còn xem lại. Anh đã nghĩ như thế đấy. Không có em anh càng tự do, thoải mái. Đi làm về muộn không phải trình bày lí do, đi đâu chẳng cần trình báo, điện thoại vứt lung tung không sợ em lấm lét kiểm tra. Một mình, kể ra cũng hay đấy chứ.

Những cuộc vui rồi cũng tàn. Anh về nhà, muốn được bình yên, nhưng đổi lại chỉ là không gian lạnh lẽo. Nhà thực ra chẳng quan trọng nhỏ hay to, xấu hay đẹp. Nhà chỉ có ý nghĩa vì ở đó có những người ta yêu thương. Mọi hôm mỗi khi về nhà cứ hay cáu gắt vì đồ chơi con lung tung khắp nhà, nay thấy chúng nằm gọn gàng trong giỏ lại thấy khó chịu làm sao. Mọi hôm về nghe em hỏi han nhiều thì cáu nhặng xị lên, giờ ngoài tiếng ti vi ra chẳng còn nghe tiếng ai nữa cả. Thèm được nghe tiếng em nhắc nhở con học bài đúng giờ, thèm được nghe tiếng em càu nhàu vì thấy tất anh mỗi chiếc một nơi, thèm được ăn món cá em kho, món canh chua em nấu, thèm nghe cả tiếng khóc thút thít của em khi dỗi hờn. Anh làm sao thế nhỉ?

Hôm qua anh họ em từ nước ngoài về đến chơi nhà, luôn tiện đưa thiệp cưới. Anh ấy kể những tháng ngày tuổi thơ của hai anh em cho anh nghe, anh kể đã thương em nhiều như thế nào. Anh còn kể hôm rồi vừa về đã gọi em đi cà phê, em vẫn hồn nhiên khoác tay anh như ngày nhỏ dại. Hóa ra đây là người anh gắn với nhiều kỉ niệm trong tuổi thơ em từng hay kể. Hóa ra là hôm ấy…

Anh ngồi nghĩ lại mới nhận ra anh đã đi quá xa rồi. Chỉ cần nhìn em khoác tay một người đã làm anh nổi điên đến thế. Chỉ cần nghĩ đến em bên ai đó nói cười đã khiến anh không còn kiểm soát nổi sự tức giận của bản thân. Vậy mà bao lần em thấy trên áo anh có vết son môi, bao lần em đọc được trong điện thoại anh bao tin nhắn à ơi hò hẹn. Em tra hỏi anh, em vùng vằng giận dỗi, anh không xin lỗi lại còn lí sự cùn với em. Lại nhớ ngày anh mới yêu em, đã bao lần mẹ em nhắc em “lấy chồng đào hoa rồi con sẽ khổ”. Anh vẫn nhớ lúc đó em dẩu môi lên cãi “Tình yêu của con sẽ làm anh ấy đổi thay”. Anh thực sự chỉ muốn dùng cả đời này để chứng minh rằng niềm tin của em là đúng. Nhưng…

Ai bảo đàn ông và đàn bà thì khác nhau, khi niềm tin và yêu thương thì chỉ có một. Ai bảo đàn ông chỉ việc xây nhà, còn việc của đàn bà là xây tổ ấm? Ai bảo người vợ ngoan là chỉ biết nấu cơm ngon canh ngọt rồi ngoan ngoãn đợi chồng về?

Em ạ, không có em, mọi thứ trong nhà đều trở nên thừa thãi và vô duyên kinh khủng, kể cả anh. Anh biết là anh sai rồi. Gọi điện em không bắt máy, thôi thì anh đích thân sang nhà đón em.

Tác giả bài viết: L.G

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok