Cuộc sống

Đơn phương có gì đâu mà tiếc

Em với tôi không thể thương nhau, đường chỉ tay mình không vẽ chung cho hai đứa một định mệnh. Từ đầu tới cuối, là do tôi đơn phương cố chấp.

Có ai đó hỏi tôi, tại sao cứ mải đuổi theo một người không có cảm tình với mình như thế. Tôi cười nhạt vì sợ giải thích. Em có ước mơ riêng, tôi cũng vậy! Chỉ khác là, tôi luôn dõi theo và nâng niu ước mơ em, còn những điều tôi mang trong lòng, em chắc chưa một lần đoái hoài.

Có đôi lần, cái duyên cho chúng ta được ngồi cạnh nhau. Tôi từng thấy khóe mắt em đượm buồn. Ai đó làm em khóc, làm em tổn thương. Những mặn ngọt trở đi trở lại trong cuộc tình em có đôi khi vẫn làm tôi hi vọng. Chỉ là tôi mãi giữ chặt trong lòng mình. Là tôi biết, tình cảm hai chúng ta dành hướng về nhau là không có sự tương đồng.

Tôi từng ước thời gian sẽ đứng yên trong những giây em buồn. Có lẽ tôi sẽ trộm nhìn ngón tay em, những ngón tay thon và dài. Quãng đường trưởng thành của mỗi chúng ta luôn gắn liền với những va đập không thể biết trước. Có đôi khi ta cuốn theo điều gì đó bằng những ngây thơ nồng nàn, ta đi chệch ra khỏi những thứ mà mình nghĩ là lẽ đúng. Tôi thấy có lần em hoang mang trong buổi chiều ghế đá, kì lạ là, ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt em vẫn rạng ngời.

Nhiều lần tôi gom lại những long lanh em để rơi, rồi viết thành một khúc hát. Tuyệt vời có khi là lúc ta hát mãi một bài ca đơn phương. Dù đơn phương thì đó cũng là thứ tình cảm do chính đôi bàn tay mình kết dệt. Tình cảm đó đẹp vì được kết lại từ những giây tuyệt vời nhất, những lặng lẽ thật tử tế và những giọt nước mắt rất trong.

Mình sẽ chẳng bao giờ nói về những ngày tháng dốc hết tình cảm để hướng tới một người. Ta coi nụ cười của người là nguồn sống. Ta nhớ một tiếng nói bên tai, nhớ cách mà người cư xử với những điều xảy đến. Ta ước một lần được làm kẻ đã bỏ rơi người lại, không phải là để thỏa mãn cơn yêu của chính mình, mà đơn giản vì ta muốn làm cho người ta thương hạnh phúc.

Tôi sẽ không nói về những lúc tôi nhận ra giới hạn của mối quan hệ chúng ta. Tình yêu của em vẫn nên diễn ra theo cái cách em mơ. Hạnh phúc của anh chỉ cần nhỏ nhoi như cái bóng, không rời xa em khi mà trên mái đầu vẫn còn ánh mặt trời! Sẽ không bao giờ tôi kể về cảm giác khi hi vọng và thất vọng cứ trộn lẫn. Khi mà hạnh phúc và khổ đau cùng xuất hiện, lúc mình thấy một người tươi vui.

Chúng ta chỉ có một thời để bên nhau, câu chuyện diễn ra hôm nay phần nhiều sẽ không kéo dài hết một đời. Vậy thì đơn phương có gì đâu mà tiếc?.

Tác giả: Bảo Bảo

Nguồn tin: Báo Lao động thủ đô

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok