Cuộc sống

Điếng người khi cô nhân tình nhếch mép cười: “Đây là viên thuốc lát nữa anh ấy sẽ dùng để đối phó với chị”

Trước những tin nhắn của cô nhân tình, tôi chỉ nhắn lại một câu: "Ừ, chị nhường chồng cho em".

Khi tôi nói ra điều này, hẳn nhiều người sẽ trách tôi ngu ngốc khi tự dâng chồng cho người khác. Nhưng có ở trong vị trí của tôi mới hiểu được lý do và tâm trạng đau đớn khi tôi quyết định như vậy.

Tôi và chồng yêu nhau từ thời học sinh. Lên đại học chúng tôi chọn ngành cùng nhau để được bên cạnh nhau. Tình yêu của chúng tôi được xem là cổ tích và được nhiều người quý trọng. Bố mẹ hai bên cũng chỉ chờ chúng tôi học xong sẽ tổ chức đám cưới.

Ngày cưới, anh đeo nhẫn vào tay tôi và thề sẽ yêu thương tôi trọn đời. Giây phút thiêng liêng ấy có chết tôi cũng không quên. Cũng chính anh đã chọn phông màn màu tím thủy chung cho cả khung cảnh buổi tiệc. Cũng chính anh đã thức mấy đêm để hoàn thành những video ảnh của hai đứa suốt 12 năm yêu nhau. Nhưng tôi không ngờ người mà tôi yêu thương tin tưởng nhất lại lừa dối tôi một cách trắng trợn nhất.

Cuộc sống sau hôn nhân của tôi rất tốt. Tôi luôn nghĩ mình hiểu chồng từng chi tiết nhỏ, anh cũng vậy. Anh biết tôi thích ăn cà om nên thường mua về nấu cho tôi. Mỗi tối anh pha sữa ép tôi uống. Anh cũng không ngại đi mua băng vệ sinh vào những ngày tôi đến kì.

1w 1482990119444
Nhìn hình ảnh mà tôi đã rụng rời tay chân. Đó là chiếc quần lót của chồng tôi. (Ảnh minh họa)

Tôi có bầu, anh chiều tôi chẳng khác nào bà hoàng. Đến mức bố mẹ tôi phải bảo anh bớt chiều tôi đi kẻo tôi hư. Vậy đấy, anh yêu tôi đến vậy đấy nhưng vẫn phản bội tôi. Còn tôi ngây ngô trong hạnh phúc mãi đến khi nhận những tin nhắn từ người phụ nữ ấy.

Chồng tôi ít khi đi chơi. Hàng tuần anh chỉ đi hai đêm thứ 5 và thứ 7 từ 8h30 đến 10h là về. Lần nào thấy anh về trễ vài phút, tôi gọi đều nghe tiếng ồn ào ở quán cà phê. Vì thế tôi tin anh tuyệt đối. Cách đây đúng một tháng, có một người lạ kết bạn zalo với tôi. Tôi đồng ý.



Đêm ấy chồng tôi đi chơi. Khi đang cho con ngủ thì tôi nhận được tin nhắn zalo từ người lạ ấy. Mở ra, tôi chỉ thấy tấm ảnh một cái quần đàn ông đang treo trên giá mắc đồ. Nghĩ người ta nhắn nhầm, tôi định tắt đi. Nhưng càng nghĩ tôi càng thắc mắc về lí do họ gửi tấm ảnh đó. Mở ra xem kĩ lại, tôi đã xém đánh rơi điện thoại. Đó là quần của chồng tôi.

Tâm trạng tôi hoang mang tột độ. Cầm điện thoại gọi chồng thì anh bảo đang về. Nhìn anh vẫn bình thường, vẫn nhẹ nhàng với mẹ con tôi, tôi lại tự trấn an mình: Chắc quần ai giống quần chồng tôi thôi.

Đêm tiếp theo anh đi chơi, tôi lại nhận được tin nhắn sau khi anh rời nhà được nửa tiếng. Nhìn hình ảnh mà tôi đã rụng rời tay chân. Đó là chiếc quần lót của chồng tôi. Tôi nhận ra nó bởi tôi đã khâu 2 đường chỉ đỏ vào phần cạp bị rách của anh. Phải mấy mấy phút sau tôi mới đủ bình tĩnh gọi điện cho chồng. Anh vẫn bắt máy, vẫn rất ồn ào phía đầu dây bên kia. Nhưng tâm trạng tôi chông chênh lắm rồi. Tôi cũng gọi và nhắn tin qua số zalo kia, không một ai trả lời tôi cả.

Đêm thứ 5 tuần sau, tôi cố tình mua thức ăn ngon về nấu và nói anh ở nhà với mẹ con tôi một đêm. Anh tỏ ra khó chịu, ở lại một lúc rồi vẫn đi khi con đã ngủ, lúc đó cũng đã hơn 9 giờ. Đêm đó, tôi nhận được tin của cô ả nhân tình: "Sao chị làm khó ảnh. Không đến với em, ảnh không chịu nổi đâu". Lúc này thì tôi đã hiểu. Anh chỉ đi 1 tiếng đồng hồ, nhưng khi về nhà thì thái độ vui vẻ, thoải mái hẳn.

2yy 1482990119447
Tôi chỉ nhắn lại một câu: "Ừ, chị nhường chồng cho em". (Ảnh minh họa)

Đêm thứ 7, anh lại đi. Lần này tôi không cản nữa. Nhưng trái tim tôi vỡ vụn. Số kia không nhắn tin nữa mà gọi điện cho tôi, sau đó không nói gì chỉ để tôi nghe những âm thanh trò chuyện yêu đương của họ. Tính tôi trước giờ, càng đau khổ tôi càng bình tĩnh và im lặng. Anh về, tôi vẫn cười, vẫn dịu dàng. Anh chỉ hỏi sao mắt tôi đỏ đỏ, tôi chẳng nói, thế là xong.

Đêm thứ 5 tuần sau, cô nhân tình lại nhắn cho tôi một hình ảnh: 1 viên thuốc và ảnh chồng tôi đang cắt móng chân cho cô ta. "Đây là viên thuốc anh sẽ dùng để lát nữa đối phó với chị cho chị khỏi nghi ngờ. Sống với người không tình yêu như vậy, chị chịu được sao? Sao chị không buông tha anh để anh tự do đến với em". Tôi chỉ nhắn lại một câu: "Ừ, chị nhường chồng cho em".

Đêm đó, anh về và đòi hỏi tôi chuyện đó. Đó cũng là đêm cuối cùng chúng tôi bên nhau. Hiện tại, tôi đã nộp đơn. Chồng tôi đã quỳ xuống mà van xin tôi tha thứ. Nhưng tôi đau đớn và mất niềm tin hoàn toàn vào anh rồi. Quyết định của tôi là đúng phải không? Sao tôi không thấy thanh thản chút nào.

Tác giả bài viết: Mai Hoa

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok