Cuộc sống

Đi làm về bị mẹ chồng tát "cháy má", con dâu ngớ người khi nghe lý do

Giá như mẹ chồng nhẹ nhàng nói chuyện, phân tích thì tôi cũng đỡ khổ tâm, đằng này bà lại động chân, động tay.

Tôi là Hương (34 tuổi, nhân viên văn phòng) Hôm đó, tôi vừa đi làm về, chưa kịp cởi áo khoác thì mẹ chồng đã lao đến, giáng cho tôi một cái tát như trời giáng. Tôi đứng sững, không hiểu chuyện gì xảy ra. Mãi đến khi bà run run nói: "Cô thật độc ác, dám bắt chồng đi triệt sản à?", tôi mới bàng hoàng hiểu ra.

Hóa ra, hôm trước, Trung - chồng tôi có kể với bạn thân chuyện chúng tôi đang bàn đến việc anh đi triệt sản để vợ đỡ khổ. Không ngờ, câu chuyện lại đến tai mẹ chồng. Và thế là, trong mắt bà, tôi bỗng biến thành người đàn bà "ghê gớm", "bắt nạt chồng".

Tôi hiểu phản ứng của bà phần nào cũng vì thương con, chồng tôi lại là con trai duy nhất. Với nhiều người thuộc thế hệ trước, việc đàn ông triệt sản là điều khó chấp nhận, như thể "mất đi bản lĩnh đàn ông". Nhưng tôi thật sự không nghĩ như vậy. Tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi sau hai lần sinh nở quá mệt mỏi.

Chúng tôi đã có hai con, một trai, một gái, cuộc sống vừa đủ đầy, vừa đủ vui. Tôi không muốn sinh thêm. Tôi từng thử đặt vòng, cấy que, dùng thuốc… nhưng cơ thể phản ứng dữ dội: mất ngủ, đau đầu, kinh nguyệt rối loạn. Lần nào cũng vật vã, trong khi Trung chỉ biết nhìn mà xót. Chính anh là người đề nghị: "Hay là anh đi triệt sản, em đỡ phải lo nữa." Tôi cảm động lắm, vì nghĩ chồng hiểu mình, sẵn sàng chia sẻ trách nhiệm trong chuyện kế hoạch. Ai ngờ, chuyện chưa kịp làm thì đã thành bi kịch trong nhà.

Ảnh minh họa



Mẹ chồng từ hôm đó giận tôi ra mặt. Bà nói tôi "xúi dại", rằng đàn ông mà làm vậy là "trời không dung, đất không tha". Tôi cố gắng giải thích: triệt sản nam giờ chỉ là tiểu phẫu, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe hay chuyện vợ chồng. Nhưng bà nhất quyết không nghe, còn kéo Trung ra nói: "Con mà nghe vợ làm chuyện đó, mẹ coi như không có con nữa."

Trung đứng giữa, mặt cắt không còn giọt máu. Một bên là mẹ - người anh kính trọng, nặng nghĩa sinh thành; một bên là vợ - người anh yêu thương, đã trải qua bao khổ sở khi mang nặng đẻ đau. Tôi biết anh đang bị giằng xé. Từ hôm ấy, anh ít nói hơn, hay thở dài, còn tôi thì cứ thấy trong lòng nặng trĩu.

Tôi không trách mẹ chồng, chỉ buồn vì khoảng cách thế hệ khiến nhiều chuyện vốn giản đơn lại thành nghiêm trọng. Tôi nghĩ, yêu thương không chỉ là cho nhau niềm vui, mà còn là dám san sẻ những phần trách nhiệm, dù là trong chuyện nhỏ như kế hoạch hóa. Vả lại, giá như mẹ chồng nhẹ nhàng nói chuyện, phân tích thì tôi cũng đỡ khổ tâm, đằng này bà lại động chân, động tay.

Đến giờ, chuyện vẫn chưa được giải quyết. Trung bảo sẽ tạm hoãn để mẹ nguôi giận. Tôi đồng ý, nhưng cũng biết rõ mình không thể tiếp tục chịu đựng những biện pháp tránh thai gây tổn hại cho cơ thể. Có thể rồi đây, vợ chồng tôi sẽ phải nói chuyện lại, nhẹ nhàng và rõ ràng hơn.

Tôi không muốn biến tình yêu thành gánh nặng vì một cuộc tranh cãi "ai nên chịu trách nhiệm". Tôi chỉ mong mẹ hiểu rằng, làm phụ nữ đôi khi đã chịu quá nhiều thiệt thòi - và mong một chút san sẻ từ người đàn ông của mình đâu phải là điều sai.

Cái tát hôm đó đau thật, nhưng có lẽ còn đau hơn là khi tôi nhận ra: đôi khi, để sống đúng với điều mình tin là hợp lý, cũng cần rất nhiều can đảm.

Tác giả: Thiên Kim

Nguồn tin: doisongphapluat.nguoiduatin.vn

  Từ khóa: con dâu , mẹ chồng

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP ok