Cuộc sống

Dại dột bán cả xe máy nuôi chồng hờ, cuối cùng bị bỏ không thương tiếc

27 tuổi, những tưởng đủ chín chắn để biết thế nào là đúng, sai, rốt cục, tôi cũng chỉ là một người đàn bà ngu muội vì tình.

Chiếc xe máy để đi làm là thứ tài sản giá trị cuối cùng tôi mất đi vì anh ta sau bao nhiêu tiền bạc đổ vào mối tình khờ khạo đó. Tôi không biết mình sẽ còn như thiêu thân lao vào lửa đến mức nào nữa nếu như anh ta không phản bội và bỏ rơi tôi giữa chừng để tôi sáng mắt ra.

Hơn anh ta 4 tuổi, lần đầu tiên gặp tôi đã bị hút hồn bởi cái ánh mắt đa tình và nhìn cực kì tình cảm đó. Tôi đã từng yêu và từng bị phản bội. Tôi bị chê vì gia cảnh nghèo nên không được bố mẹ người yêu chấp nhận. Chính nỗi đau đó đã khiến tôi mang một vết thương lớn trong lòng. Cho tới khi gặp anh ta, thấy cùng hoàn cảnh nên tôi mới đem lòng yêu nhanh đến vậy.

Anh ta tâm sự với tôi yêu một cô gái nhưng nhà cô ấy giàu có, không đời nào chấp nhận chàng trai bình thường như anh. Thương gã trai trẻ nhiều dự định mà nghèo, tôi hứa sẽ hỗ trợ, cùng chung lưng đấu cật để tạo dựng sự nghiệp. Quen nhau khoảng 4 tháng thì chúng tôi chính thức yêu nhau. Tôi cũng đã trao cho anh ta đời con gái của mình dù anh ta kém tôi tuổi.

dai dot ban ca xe may nuoi chong ho cuoi cung bi anh
Quen nhau khoảng 4 tháng thì chúng tôi chính thức yêu nhau. Tôi cũng đã trao cho anh ta đời con gái của mình dù anh ta kém tôi tuổi. (Ảnh minh họa)

Sau khi “tuy hai mà một”, tôi và anh quyết định về sống cùng một nhà với nhau. Cả hai đứa xuất thân trong nghèo khó nên đều trân trọng giá trị của đồng tiền. Tôi đi làm tuy công việc ổn định nhưng lương không phải là quá cao. Nếu hai đứa sống cùng một nhà mọi chi phí sinh hoạt sẽ được tiết kiệm hơn. Vả lại, tôi cũng muốn chúng tôi gần gũi nhau như vợ chồng vì tôi cảm thấy tôi đã tìm đúng người.

Còn trẻ, muốn phấn dấu cho sự nghiệp nên anh ta phải đi học thêm khá nhiều. Tất nhiên khi đó gánh nặng tiền bạc lo cho cuộc sống của hai đứa phụ thuộc cả vào tôi. Tôi cũng chẳng nề hà, tôi chỉ ao ước người đàn ông đó hiểu được sự hi sinh của mình và đối tốt với tôi. Quả đúng là như vậy, anh ta thương tôi, chăm sóc tôi chu đáo dù… không làm ra tiền.

Học thêm xong, anh ta muốn lập nghiệp, mở một cửa hàng riêng, chúng tôi bắt đầu bàn cách. Gia đình anh ta chỉ thêm được cho một ít, còn lại chúng tôi tự xoay sở. Nói là chúng tôi nhưng thực chất chỉ có mình tôi vì anh ta mới ra trường làm gì có vốn liếng. Vậy là tôi bán chiếc máy tính và hơn một cây vàng để dành dụm được làm vốn cho anh ta. Cửa hàng được mở ra, trông khang trang, tôi cũng thấy vui trong lòng khi nhìn thấy thành quả của hai đứa.

dai dot ban ca xe may
Tôi đau khổ ra về, không biết anh ta sẽ trả cho sự hi sinh và tuổi trẻ của tôi bao nhiêu nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. (Ảnh minh họa)

Để có được tiền, tôi phải ki cóp, ăn tiêu tiết kiệm từng đồng mới đủ để trang trải vì hàng tháng anh chưa đưa tôi được đồng nào. Tôi ngày càng ốm o, gầy mòn vì túng thiếu và tối ngày nghĩ chuyện bạc tiền. Đỉnh điểm là khi anh ta muốn mở rộng thêm mặt hàng kinh doanh, cần thêm tiền, cân nhắc mãi, cuối cùng tôi bán chiếc xe máy – phương tiện chính để đi làm. Sau đó tôi đi xe bus mỗi ngày, cả tiếng đồng hồ mới tới nơi. Tôi vì thế mà càng tiều tụy hơn.

Cửa hàng bắt đầu đi vào ổn định, có thu nhập cũng là lúc anh ta lật bộ mặt giả ra. Bố mẹ anh ta từ chỗ không có điều kiện, giờ thấy con trai làm ăn, kinh doanh ổn bắt đầu lên mặt. Khi biết tôi là bạn gái, họ một mực không chấp nhận với lí do tôi vừa già, vừa xấu, trông như “dưới lỗ móc lên”. Tôi đau không có lời nào tả nổi. Về nhìn lại mình trong gương. Có mấy năm trời mà trông tôi già đi bao nhiêu tuổi. Nhưng vì ai mà tôi ra nông nỗi ấy?

Anh ta xin lỗi tôi, hứa sẽ trả cho tôi những gì mà tôi thêm với anh ta để mở cửa hàng và mong tôi tìm được hạnh phúc mới. Tôi đau khổ ra về, không biết anh ta sẽ trả cho sự hi sinh và tuổi trẻ của tôi bao nhiêu nhưng mọi thứ đều vô nghĩa.

Tôi hận vì mình đã quá ngu dại trong tình yêu.

Tác giả bài viết: Mai Liên

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok