|
"Xin tòa đừng bắt tui khai thêm gì, những điều này làm tui cảm thấy vô cùng nhục nhã..." - người đàn ông lọm khọm, bất lực ôm đầu khóc như một đứa trẻ khi phải khai báo về sự việc khiến ông dùng gậy đánh chết người khác.
Gây án mạng
Trước vành móng ngựa lúc này là một ông lão cao dong dỏng, hai chân quềnh quàng không vững, những đường gân xanh chạy dọc hai cánh tay trắng bệch, ốm yếu do cơn tai biến cách đây 11 năm.
Từ khi bị mất sức lao động, bị cáo bỏ nghề sửa máy giặt, quanh quẩn ở nhà làm việc lặt vặt phụ vợ và chăm lo cho 4 đứa con.
Vợ ông kinh doanh sợi phế liệu, hằng ngày phải gặp gỡ làm ăn với nhiều người. Chẳng biết có phải do áp lực từ cuộc sống phụ thuộc vào người khác mà ông đâm ra khó chịu, hay ghen tuông và đánh đập vợ con.
Đầu năm 2017, vợ ông mướn một căn nhà khác làm kho chứa hàng và đưa các con sang ở cùng. Bị cáo nói rằng vợ ông chỉ cho biết chuyện thuê nhà nhưng không cho biết thuê ở đâu, mãi sau này ông "rình" mới biết.
Nhà có xe tải chở hàng nên bà vợ mướn người làm tài xế. Người này được ngủ lại ở nhà vợ bị cáo, trong khi bị cáo xin vợ được chuyển đến ở với vợ nhưng không được vợ ông đồng ý.
Trước tòa, bị cáo quả quyết rằng vợ có nhân tình. Những chuyện hệ trọng như thuê nhà, mua xe ông đều không được vợ đếm xỉa. Mối nghi ngờ đó là nguồn cơn của mọi sự rắc rối.
Cáo trạng thể hiện: khoảng 1h sáng 22-2, bị cáo trèo cổng đột nhập vào căn nhà mà vợ thuê. Lên phòng ngủ ở tầng 1, thấy vợ và anh tài xế đang ngủ gần nhau dưới sàn nhà. Bị cáo xuống bếp lấy một cây gỗ đập vào đầu anh tài xế khiến anh này tử vong khi đưa đến bệnh viện.
Không biết đâu là sự thật
Bị cáo nói rằng hôm ấy ông chỉ định lên thăm các con, nhưng nghi ngờ vợ nên ông ở lại theo dõi.
"Tui lên phòng, mở đèn điện thoại thì thấy 4 cái chân gần nhau, tui nghĩ đó là con gái tui, nhưng khi xuống phòng dưới lại thấy 3 đứa con tui đang nằm ngủ. Tui rón rén đi lên kiểm tra lại lần nữa..." - kể đến đây, bị cáo òa khóc, gương mặt ông nhăn nhúm, hai đầu lông mày xô lại với nhau.
Trong những đoạn kể nhòe nhoẹt, biến dạng bởi tiếng nức nở, người ta nghe thấy tiếng bị cáo nài nỉ: "Tui chỉ kể đến đây thôi... vì... con".
"Sự thật không phải như chồng tui khai, nào đến giờ sống 26 năm rồi chứ không phải 1 năm, tui nuôi chồng tui từ đó đến giờ. 4 đứa con cũng một tay tui nuôi. Tui mướn tài xế về làm cho tui, chứ không có gì mờ ám.
Tui làm ăn thì phải gặp đàn ông, đàn bà, vậy mà ai ổng cũng ghen. Cái tính của ổng làm không ra tiền mà cứ ghen hoài..." - vợ bị cáo lớn tiếng "bật" lại.
Nhưng khi chủ tọa hỏi vào lúc 1h sáng bà đang ở đâu, nạn nhân ở đâu, tại sao khi ấy lại ngủ cùng phòng? Đến lúc này thì vợ bị cáo trở nên ngần ngại, giọng nhỏ dần: "Tui ngủ gần cánh cửa, anh tài xế ngủ phía trong... không nằm gần nhau... không có gì hết".
Luật sư bào chữa cho bị cáo cũng tham gia hỏi bà vợ: "Tính tình của chồng bà thường xuyên hay ghen, bà biết thế tại sao bà không vào phòng các con ngủ mà lại ngủ chung với nạn nhân?".
"Chiều đó ổng biểu tui nấu cơm thì tui vẫn nấu, lúc đó tui chở hàng cho người ta, tui kẹt chiếc xe, tui không hề ngủ với tài xế. Tui ngồi đó vừa ngủ vừa coi chiếc xe luôn, ông đừng có nói..." - như bị dồn vào chân tường, vợ bị cáo sấn sổ đến mức mất bình tĩnh.
"Ông luôn nói vợ ông ngoại tình, vậy ông có bằng chứng gì không?" - một vị thẩm phán hỏi.
"Tui cầm đèn pin soi vào hai người họ thì thấy vợ tui không mặc áo trong, ôm anh tài xế, thậm chí..." - như bị chạm vào vết thương, bị cáo lại tu tu lên khóc.
"Tại sao bị cáo chọn phương án cực đoan như thế, nếu vợ chồng không còn tình cảm với nhau nữa thì có thể xin ly hôn?", tòa hỏi bị cáo.
"Thưa tòa, khi cảnh đó đập vô mắt tui, tui chịu không nổi, không còn lý trí nữa, nếu tui biết kiềm chế thì đâu có cớ sự này...".
Phiên tòa cứ thế diễn ra bằng những lời "buộc tội" của người chồng, lời thanh minh của người vợ, bằng nỗi uất hận và sự phẫn nộ, bằng tiếng khóc lóc đến nức nở của những đứa con. Ai đúng, ai sai, ai thay lòng đổi dạ vốn chỉ có những người trong cuộc mới thấu.
Ngay cả hội đồng xét xử cũng bó tay, phải quyết định trả hồ sơ vụ án để điều tra bổ sung những tình tiết còn nằm trong bóng tối.
"Ai làm người đó chịu" Vụ án xảy ra, gia đình nạn nhân yêu cầu bị cáo bồi thường hơn 500 triệu đồng. "Vợ và em gái của nạn nhân muốn bồi thường như vậy bị cáo có đồng ý vậy không?" - chủ tọa phiên tòa hỏi. Bị cáo: "Tui đồng ý bồi thường, nhưng từ khi bị tai biến đột quỵ tui đem giao hết tài sản cho vợ, tui chỉ phụ thôi, lấy gì mà bồi thường". Chủ tọa hỏi vợ bị cáo: "Gia đình nạn nhân yêu cầu bồi thường như vậy bà có ý kiến gì không?". "Tòa cũng biết tui nuôi 4 đứa con, tui nghèo tui khổ chứ đâu có tiền". "Vậy bà không đồng ý?". "Tui không đồng ý. Ai làm người đó chịu". |
Tác giả: TUYẾT MAI
Nguồn tin: Báo Tuổi trẻ