Cuộc sống

Có nên kết hôn khi biết mình chỉ là người thay thế?

Tôi sắp kết hôn. Đó là một cuộc hôn nhân mà tôi nghĩ nó chỉ có trong cổ tích mà tôi chính là cô nàng Lọ Lem may mắn. Thế nhưng vào lúc này, khi một vài bí mật được hé lộ, khi sự thật nằm sau mối lương duyên tưởng như hoàn mĩ phơi bày, tôi thực sự không biết mình có nên từ bỏ hay không.

Từ nhỏ tôi đã biết mình rất xinh xắn, mỗi tội gia cảnh tôi quá nghèo khó. Tốt nghiệp cấp ba, tôi lên thành phố học nghề cắt tóc, dự định sau khi thạo việc sẽ về quê mở tiệm. Thế rồi mọi thứ bỗng thay đổi khi tôi gặp anh.

Một buổi trưa, anh xuất hiện nơi salon tôi làm việc. Tôi không hiểu sao anh ấy cứ ngây người nhìn tôi rồi bối rối ngồi xuống. Sau khi anh về, chị chủ tiệm bảo tôi: “Cậu ta chắc chắn sẽ sớm quay lại, hình như cậu ta để ý em”. Rồi đúng hai ngày sau, anh ấy xuất hiện thật. Anh thì thầm gì đó với chị chủ rồi đi ra. Chị chủ vào bảo tôi sang quán cà phê nằm đối diện.

Anh ấy ngồi chờ tôi ở đó, sang trọng và rất lịch thiệp. Anh giới thiệu về mình rồi nói muốn làm quen với tôi. Rằng không hiểu vì đâu mà vừa gặp tôi đã thấy có ấn tượng cảm tình sâu sắc. Tôi lúc đó chỉ là cô gái nhà quê ngờ nghệch, chỉ biết ngồi nghe anh hỏi và trả lời như một cái máy.

Anh chính thức theo đuổi tôi từ đó. Tôi thấy mình rất khờ dại vụng về. Thế nhưng anh lại bảo chính nét tính cách ấy khiến anh thích tôi nhiều hơn. Lúc đầu tôi cũng đề phòng cảnh giác vì đọc báo thấy nhiều cô gái nhẹ dạ cả tin bị lừa. Nhưng anh đối với tôi không có lời nào khiếm nhã, không hề có thái độ gì là lừa gạt. Anh tỏ ra lo lắng và quan tâm tôi chân tình. Nửa năm sau đó anh ngỏ lời cầu hôn. Ai cũng nói tôi “chuột sa chĩnh gạo”.

Tôi không phải yêu anh vì giàu có. Đã rất nhiều lần tôi thắc mắc với anh rằng so với anh tôi chẳng có gì là tương xứng cả, kể cả xuất thân, gia cảnh, học vấn. Nhưng anh luôn nói rằng tình yêu không liên quan gì đến những thứ đó. Anh xuất hiện trong đời tôi như một vị hoàng tử và tôi tự thấy mình như cô gái Lọ Lem may mắn. Đó là người đàn ông đầu tiên nói lời dịu dàng yêu thương với tôi, là người đầu tiên khiến tim tôi xao xuyến rung động. Anh hơn tôi tới mười ba tuổi, khoảng cách khiến tôi càng cảm thấy mình bé nhỏ và tin tưởng khi ở bên anh.

Ngày anh đưa tôi về nhà giới thiệu với bố anh, bố anh đưa mắt nhìn tôi thật lâu, như rất ngạc nhiên. Sau đó tôi nghe bố và anh nói chuyện trong phòng. Bố anh hỏi: “Con có chắc là con muốn cưới cô gái đó không? Con có chắc mình sẽ không hối hận chứ?” Anh gật đầu và nó làm tim tôi trào dâng một niềm xúc động.

Một lần nhân có việc qua nhà anh tôi đã chủ động ghé thăm. Hôm đó anh không có nhà, chỉ có bố anh đón tôi với nụ cười đôn hậu. Bố anh đưa tôi đi tham quan ngôi nhà và mảnh vườn của họ. Khi đi qua phòng anh, thấy phòng mở cửa, bố anh nói tôi có thể vào vì sau này đó sẽ là phòng của hai đứa. Trên bàn anh có một cuốn sổ còn để ngỏ, tôi nhìn qua hình như là một cuốn nhật kí. Thế nhưng nó không khiến tôi tò mò bằng tấm ảnh đặt trên nó. Đó là tấm hình của một cô gái và cô ấy giống tôi một cách lạ lùng, từ đôi mắt, đến cái miệng và hai lúm đồng tiền khi cười.

Tôi đưa bức ảnh hỏi bố anh. Ông bối rối nhìn tôi rồi nói: “Chuyện này, không biết bác có nên nói với con không hay để T. đích thân nói cho con rõ”.

Qua lời kể của bố anh, tôi biết được cô gái trong hình là người cũ của anh. Hồi đó hai người yêu nhau thắm thiết. Hai gia đình đã đi lại, ngày cưới đã ấn hành. Rồi trong một chuyến đi chơi hai người gặp tai nạn. Cô gái tử vong tại chỗ, còn anh tỉnh dậy sau một chuỗi ngày hôn mê.

Bố anh nói “Có một thời gian dài nó bị trầm cảm. Suốt ngày chỉ ngồi trong phòng. Sau này mọi người động viên nó mới trở lại với công việc. Cho đến khi tuổi đã ba mưới lăm nó cũng không có ý định mở lòng với ai. Ai nói gần nói xa chuyện vợ con đều khiến nó nổi cáu. Rồi bất ngờ một ngày nó về nói với bác nó muốn cưới vợ. Ngày nó đưa con về nhà bác đã rất ngạc nhiên không hiểu sao trên đời này lại có người giống người đến vậy. Con nhìn qua đúng là rất giống bạn gái cũ của nó. Bác đã rất lo lắng, đã hỏi nó nhiều lần có nên vậy không, nhưng nó nói kiên quyết cưới. Bác không lo gì, chỉ lo nó không thương con, lấy con về chỉ để lấp chỗ trống…”

Tôi đã khóc suốt buổi chiều hôm đó, nghĩ đến anh vừa thương vừa giận. Tôi nhớ ánh mắt sững sờ của anh lần đầu gặp. Nhớ ảnh mắt thảng thốt của bố anh hôm tôi về nhà ra mắt. Tôi nhớ ánh mắt anh mỗi lần nhìn tôi đang nồng nàn đắm đuối rồi vụt trở nên buồn bã như thất vọng. Hóa ra tôi chỉ là một bóng hình thay thế.

Chỉ có điều tôi thật sự yêu anh. Trái tim con gái của tôi với anh là lần đầu rung động, lần đầu yêu thương. Tôi đã tự thêu dệt nên bao viễn cảnh tươi đẹp của hai đứa. Tôi đã tưởng rằng mình là người may mắn. Nhưng đến lúc này thực sự không hiểu đó có phải là một điều may mắn đúng nghĩa hay không.

Tôi rất muốn hỏi anh rằng có phải anh chỉ muốn ở bên tôi vì tôi có thể thay thế một người đã cũ? Muốn hỏi nhưng sợ đáp lại là cái gật đầu xác nhận. Mà nếu cứ im lặng vờ như không hề hay biết thì cũng không lường trước được hôn nhân sau này có hạnh phúc không hay mãi mãi chỉ là đồng sàng dị mộng. Thà không biết thì thôi, biết người ta đến với mình chỉ vì cái vẻ bề ngoài giống một người đã từng thiết tha trước đó, liệu có nên không?

Tác giả: K. Hoa

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok