Cuộc sống

Chuyện của hai người đàn ông

Tôi nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là đàn ông. Anh ta muốn tôi thu xếp cho anh ta một cuộc gặp mặt. Lòng tôi thầm nghĩ “Thôi tiêu rồi” cùng lúc đó thầm trách cô nhân tình, đã bảo là mọi chuyện phải kín đáo, chưa đâu đến đâu lại để chồng biết thế này. Vợ tôi mà biết thì đời tôi cũng xong.

Cuối cùng thì tôi cũng quyết định gặp chồng của người tình. Làm thằng đàn ông, dám chơi dám chịu, nhẹ thì bị chửi vài câu, nặng thì đánh nhau một trận, rồi sau đó thế nào hẵng tính.

Anh ta đã ngồi chờ tôi ở quán, trên bàn đã gọi sẵn chai rượu và đồ nhắm, xem ra không có ý định đánh ghen. Tôi hoang mang không biết anh ta định giở trò gì. Tính tôi không thích vòng vo, cuối cùng lên tiếng trước:

- Anh cần gặp tôi có chuyện gì?

- Cứ uống vài chén đã, vội gì?

Anh ta nốc cạn chén rượu rồi dằn mạnh xuống bàn. Hình như anh ta đã uống từ trước rồi, mặt đã có nét đỏ. Và anh ta bắt đầu nói, nói với tôi mà như nói với chính mình.

“Hồi mới lấy nhau, chúng tôi khổ lắm, nói thật đến cơm ăn còn phải dè chừng cho đủ. Vợ tôi là người chịu khó, ít kêu than. Cô ấy luôn nói “đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn”. Nhưng tôi thì nghĩ đến cơm ăn ba bữa còn chẳng đủ, mơ gì đến tát biển Đông. Vào thời gian rảnh rỗi ngoài giờ làm, tôi tranh thủ chạy xe ôm. Và tôi may mắn được một người đàn bà hơn tuổi mình chọn làm mối quen đưa đón.

Người đàn bà ấy chết chồng, làm chủ một xưởng sản xuất nhỏ nhưng ăn nên làm ra. Tiền thì nhiều mà tình thì thiếu, bà ta là món béo bở của mấy thằng biếng ăn nhác làm luôn tìm cách cặp kè để lợi dụng.

Một lần, trong lúc chở bà ta đi công chuyện thì vợ tôi gọi điện nói ngày mai đến hạn nộp học phí cho con. Tôi bảo tôi sẽ tìm cách xoay xở. Người đàn bà nghe thấy, tự nguyện cho tôi mượn tiền. Mỗi lần tôi chở bà đi đâu bà thường hào phóng cho thêm. Với tôi, bà không chỉ là khách mà còn mang ơn huệ. Dần dần tôi bị bà ta lôi kéo vào dục vọng. Lúc đó tôi chỉ đơn thuần nghĩ mình là đàn ông như vậy cũng chẳng mất mát gì, ngược lại có tiền cho vợ con nên tặc lưỡi.

Một tối tôi về muộn, thấy vợ đang ngồi ở cửa khóc. Cô ấy bảo nghe người ta đồn đại tôi cặp kè bồ bịch, rằng có phải tôi đã hết thương mẹ con cô ấy hay không? Tôi ôm vợ mình, nhận ra bấy lâu nay cô ấy ít nói ít cười. Tôi không những không làm vợ mình bớt khổ mà còn khiến cô ấy khổ sở hơn.

Nhờ có người giúp đỡ, tôi tập làm ăn. Ban đầu còn khó khăn thất bại, vay nợ ngập đầu. Có vợ động viên, tôi hết lần này đến lần khác đều ngã rồi gồng mình đứng dậy. Dần dần công việc cũng khởi sắc. Tiền bạc cứ thế ùn ùn kéo về. Hết nợ nần, hết khổ. Gia đình tôi thay thịt đổi da hoàn toàn.

Vì công việc, tôi phải đi nhiều. Thời gian dành cho vợ con cũng ít đi, sự quan tâm vì thế cũng không còn chu đáo. Những ngày lễ, ngày sinh nhật vợ, hay kỉ niệm ngày cưới nhiều khi tôi không có nhà. Tôi vẫn không quên tặng vợ những món quà đắt tiền. Nhưng tôi không biết là vợ tôi không cần những thứ đó. Cô ấy cần có tôi, cô ấy cần tình cảm.

Tôi không biết là vợ tôi tự ngã vào vòng tay anh hay là do anh dùng cách gì để thu phục cô ấy. Tôi đã rất tức giận, rất đau khổ. Ngay khi tôi được một người thân nhắn rằng họ nhìn thấy hai người tình tứ dựa vai nhau trong một quán cà phê ven ngoại ô, tôi muốn chạy ngay về làm cho tanh bành mọi chuyện lên.

Tôi luôn nghĩ cô ấy là vợ phải thông cảm cho chồng, muốn sống sung túc thì phải biết chấp nhận sự xa vắng thiệt thòi một chút. Không thể có chuyện trong lúc tôi bận rộn kiếm tiền thì cô ấy lại thế này thế nọ. Nhưng rồi tôi tĩnh tâm lại, ai cũng có những lúc vì lý do này lý do nọ mà để cho mình lạc lối. Vợ tôi, cô ấy cũng chỉ là đàn bà. Đàn bà thì dễ mủi lòng và yếu đuối.

Hôm nay, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu: Anh là yêu cô ấy hay chỉ “qua đường” cho vui? Nếu anh sẵn sàng bỏ vợ con để tính chuyện đường dài nghiêm túc thì tôi dù không muốn cũng sẽ tác hợp cho hai người. Còn nếu anh chỉ có ý định chơi đùa, hãy dừng lại ngay lập tức. Vợ tôi chưa biết là tôi đã phát hiện ra chuyện của hai người. Nếu mọi chuyện chấm dứt ở đây, tôi sẽ đối với vợ tôi như chưa từng biết.

Tôi đã có lỗi với vợ tôi một lần. Giờ vợ tôi thế này cũng coi như là nợ nần tôi phải trả. Còn vợ anh có nợ nần anh gì không, mà anh cũng chọn cách này để làm khổ cô ấy? Ngay trong hôm nay, ngay bây giờ, hãy cho tôi câu trả lời của anh”.

Trước khi gặp người đàn ông này, tôi đã tưởng tượng ra một kịch bản hoàn toàn khác. Sẽ là những lời văng tục, những cú đấm không nương tay, và có thể tôi sẽ ra về với vài vết bầm trên mặt. Sự điềm tĩnh và rộng lượng của anh ta khiến tôi bất ngờ và hổ thẹn.

Tính chuyện đường dài ư, đương nhiên là không rồi. Ngay cả cô ấy với tôi cũng chỉ là cho bớt buồn tủi cô đơn. Cô ấy vẫn hay khen chồng mình, chỉ là sự thiếu quan tâm khiến cho cô ấy dễ mủi lòng bởi những lời ngọt ngào tán tỉnh. Chúng tôi cũng mới chỉ dừng lại ở những cuộc hẹn hò, chưa hề đi quá xa. Vì mọi chuyện thực ra cũng mới chỉ bắt đầu.

Tôi thì cũng giống nhiều gã đàn ông khác, nghĩ mình chẳng mất gì.Thật ra là tôi cũng chưa tưởng tượng ra vợ tôi biết chuyện thì sẽ thế nào. Chắc chắn bộ phim sẽ kết thúc không có hậu như thế này.

Cuối cùng tôi chỉ biết đứng dậy, nói rằng tôi rất tôn trọng anh ta, thật lòng xin lỗi vì đã làm một chuyện không hay như vậy. Anh ta nhìn tôi cười nhạt: “Tôi tin là vợ con anh cần anh hơn là vợ tôi cần anh đấy. Đàn ông cũng như con ngựa bất kham, còn sung sức thì bay nhảy, mỏi gối chồn chân lại muốn về nhà. Nhưng cứ mải miết đi quá xa, chưa chắc đã còn đường quay lại nữa”.

Trên đường về, tôi nghĩ thật may là chồng cô ấy đã kịp phát hiện ra để tôi dừng lại. Nếu là vợ tôi phát hiện thì mới thật là gay go. Đàn ông dù sao vẫn hiểu nhau hơn đàn bà.

Tác giả: L. G

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok