K. và tôi gặp nhau và nên duyên vào những năm của tuổi 40, khi cả hai đều vừa trải qua những bước ngoặt lớn trong cuộc sống. Thời điểm đó đó, chúng tôi vừa ly hôn người chồng/vợ trước và con cái cũng đã rời trường đại học.
Với cuộc hôn nhân đầu, "chuyện ấy" đối với tôi và chồng cũ luôn là một cuộc chiến bởi anh ấy cho rằng tôi có ham muốn quá thấp. Tuy nhiên khi tôi bắt đầu hẹn hò với K., tôi nhận ra rằng bản thân hoàn toàn không có vấn đề gì trong chuyện chăn gối. Tôi và K. rất chăm đi du lịch cùng nhau và cuộc yêu giữa hai vợ chồng diễn ra vô cùng sôi nổi.
Chúng tôi kết hôn trong một buổi lễ nhỏ với sự tham dự của các con và những người bạn thân thiết. Thời gian đầu hôn nhân, mối quan hệ nói chung và "chuyện ấy" giữa hai vợ chồng nói riêng không khác nào lúc mới yêu: nóng bỏng, đam mê, hứng khởi. Thế nhưng khi chúng tôi bước vào tuổi 50, cụ thể là khi tôi 56 tuổi và K. 59, đời sống tình dục của cả hai bỗng chững lại. Nguyên nhân lớn nhất xuất phát từ việc K. mắc phải chứng rối loạn chức năng cương dương.
Tôi tin rằng cả tôi và anh đều nhận ra vấn đề nhưng tôi không chọn cách nói rõ ràng về chuyện đó trước mặt anh. Thậm chí ngay cả khi chúng tôi cùng đến một nơi riêng tư để trò chuyện về những vấn đề xảy ra trong đời sống tình dục của hai đứa, tôi vẫn không sử dụng chính xác từ "rối loạn chức năng cương dương" với anh ấy. Tôi nghĩ cái Tôi của một người đàn ông rất lớn, và nó ảnh hưởng cực kỳ nhiều tới phong độ của anh ấy trên giường.
Ảnh minh họa
Thoạt đầu, K. không muốn thừa nhận mình có vấn đề. Khi chúng tôi quan hệ và anh ấy không thể cố gắng đến cùng, anh sẽ lấy cớ là do cơ thể quá mệt mỏi hoặc căng thẳng. Quả thật anh làm việc với cường độ lớn và tôi cũng nghĩ đó có thể là nguyên do. Thế nhưng khi tình trạng này tiếp tục kéo dài, tôi tự hỏi hay nguyên nhân là do bản thân tôi không còn đủ sức hút.
Tất nhiên, tôi biết vấn đề của anh là một vấn đề thể chất có thực. Nhưng ngay cả khi biết chồng mắc chứng đó thì cũng khó tránh khỏi mặc cảm khi bạn không mặc gì, bạn cố gắng thu hút sự chú ý của chồng nhưng anh chỉ tỏ ra khổ sở và vật lộn. Tôi cũng vậy. Tôi lo lắng rằng mình đang già đi. Điều gì sẽ xảy ra nếu có ai đó trẻ đẹp quyến rũ hơn tôi bật tín hiệu với anh?
K. và rất nhiều bạn bè của tôi sau đó đã trấn an rằng đây chắc chắn không phải là lí do. Ở tuổi 56, tôi giữ được một vóc dáng tương đối khiến nhiều người khen tỵ. Tôi cũng tự thấy mình không đến nỗi nào nếu nhìn nhận một cách khách quan. Thế nhưng điều đó có tác dụng gì khi tôi vẫn không thể khiến chồng "yêu" mình?
Tình hình trở nên căng thẳng khi trong một lần gần gũi, tôi đề nghị thẳng thắn K. hãy giúp tôi giải tỏa bằng một cách nào đó. Y như rằng, anh nổi giận và nói rằng tôi nên ra ngoài tìm nhân tình. Sáng hôm sau, chúng tôi buộc lòng phải ngồi xuống và trò chuyện nghiêm túc. Tôi nói với anh rằng tôi không chỉ quan tâm đến đời sống tình dục của hai vợ chồng mà còn cả sức khỏe của anh nữa. May mắn làm sao, cuối cùng anh cũng chịu đi khám bác sĩ.
Sau khi K. đi kiểm tra sức khỏe, mọi việc trở nên thuận lợi hơn. Bây giờ chồng tôi uống thuốc hàng ngày và chúng tôi thoải mái "yêu" nhau mỗi khi có hứng. Tôi biết anh ghét cái sự thật rằng bản thân cần uống thuốc mới có thể "yêu" vợ song đó là cách duy nhất. Rất may là việc dùng thuốc không có bất kỳ phản ứng phụ nào ngoài việc cái Tôi của chồng hơi bị đụng chạm một chút. Bác sĩ cũng khuyến khích anh tích cực tập thể dục và K. cũng nghe theo, dù đôi lúc hơi miễn cưỡng.
Chúng tôi được một chuyên gia tư vấn khuyên rằng "chuyện ấy" không phải cách duy nhất để thân mật với người bạn đời. Chúng tôi cũng được cô ấy hướng dẫn những kỹ thuật dạo đầu tinh tế để "chuyện ấy" diễn ra dễ dàng hơn với cả hai.
Đối với những người vợ đang giống như tôi khi phải đấu tranh với căn bệnh mình không hề mắc phải và liên quan trực tiếp đến hạnh phúc hôn nhân, tôi khuyên họ nên tìm đến sự trợ giúp của bác sĩ. Đồng thời, điều quan trọng nhất để điều trị thành công bệnh cho chồng đó là người vợ phải thật khéo léo, tinh tế. Không người đàn ông nào muốn thừa nhận rằng họ không có khả năng trong "chuyện ấy", và nhất là khi phải thừa nhận với người chung chăn gối của mình, kể cả khi hai vợ chồng rất yêu thương nhau hay tâm đầu ý hợp. Trong chuyện này, đàn ông cực kỳ nhạy cảm nên người vợ không nên tỏ ra coi thường, chán nản hay sốt ruột dù chỉ một chút.
Những ngày này, K. và tôi gắn bó hơn bao giờ hết. Chúng tôi đang lên kế hoạch cho chuyến đi châu Âu sắp tới. Tôi rất biết ơn sự hỗ trợ của bác sĩ, chuyên gia, những viên thuốc và quan trọng nhất là sự kiên nhẫn của cả hai vợ chồng. Chuyến đi tới đây hứa hẹn sẽ là những kỷ niệm mà cả hai đều không thể quên.
Tác giả: Điềm Tâm
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ