Càng trưởng thành càng cô đơn, nỗi cô đơn hiển hiện một cách rõ ràng vào mỗi sớm mai. (Ảnh minh họa: Anh Quân Đỗ) |
Đã có khi tôi nghĩ rằng mình cần tìm một ai đó để sẻ chia những nỗi buồn miên man của trái tim này. Nỗi buồn về một mối tình không trọn vẹn, nỗi buồn của một kẻ yêu đơn phương, của thất vọng, chán chường và nỗi buồn không đầu không cuối. Nhưng rồi chợt nhận ra chẳng có một ai để chạy đến khi buồn, khi vui. Đó là khi tôi chợt nhận ra càng trưởng thành con người ta càng cô đơn.
Có những người thích ở một mình nhưng cũng có người vì hạnh phúc không chọn họ nên họ đành bất lực sống chung với nỗi cô đơn. Nhưng suy cho cùng trên thế giới này chẳng ai muốn mình mãi mãi cô độc trên suốt hành trình dài dằng dặc này cả.
Tình yêu là thứ khó vẹn toàn nhất trên đời, có trải qua những đổ vỡ, đau thương người ta mới cảm nhận rõ niềm hạnh phúc khi có một bàn tay nắm lấy. Có những ngày buồn thiu, nhìn đâu đâu cũng thấy màu u ám, tôi đi lang thang khắp phố với ý nghĩ buồn cười rằng biết đâu có thể gặp lại người đó.
Thế nhưng thành phố này lạ lắm, đủ nhỏ bé để hai người xa lạ gặp nhau, vậy mà quá rộng lớn để dù có cố tìm khắp chốn cũng không một lần nào được thấy hình dáng người ấy nữa, chẳng bao giờ nữa.
Càng trưởng thành càng cô đơn, nỗi cô đơn hiển hiện một cách rõ ràng vào mỗi sớm mai. Chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm, đôi khi thèm một tin nhắn chúc ngày mới tốt lành từ một nửa kia, nhưng dường như đó chỉ là ý nghĩ của riêng mình ta mà thôi.
Những khi cô đơn vây kín, ký ức cũ bất chợt ùa về khiến trái tim trở nên mềm yếu đến rệu rã. Lẽ nào quá khứ có sức ảnh hưởng và bi thương đến mãi ngày sau như thế? Thế nên trên đời này không phải muốn mở lòng với bất cứ ai cũng được và không phải muốn quên một người chỉ cần nhắm mắt là xong.
Điều đáng sợ nhất có lẽ chính là cảm giác cô đơn tột cùng trong thế giới của mình. (Ảnh minh họa: Anh Quân Đỗ) |
Càng trưởng thành, để bắt đầu thích một người thì chỉ cần rung cảm từ một ánh mắt, cử chỉ nhưng để trọn vẹn một tình yêu bên nhau thì rất khó. Nắm tay lâu thật lâu nhưng cuối cùng chỉ cần một câu nói có thể giết chết tất cả lời ‘thề non hẹn biển” trước đấy. Càng trưởng thành chúng ta càng cô đơn hơn tất thảy.
Có những ngày tôi gặm nhấm nỗi cô đơn của chính mình dưới làn mưa ướt lạnh, vậy mà cô đơn vẫn cứ là một mình. Một mình bên tách cà phê đen đặc không đường. Có nhiều người thắc mắc tại sao lại thích vị cà phê đắng chát đầu lưỡi như thế. Với những kẻ cô đơn như tôi, vốn dĩ đã nếm vị đắng gấp trăm lần màu đen quyện đặc của cà phê.
Cũng có ngày “dở hơi” hơn khi giữa phố đông người bật khóc ngon lành mặc kệ những ánh nhìn xung quanh. Đó là khi cô đơn vỡ vụn, kìm nén bấy lâu cũng không thể giúp tôi che giấu trái tim đang đóng băng mà vẫn rỉ máu. Giữa dòng đời tấp nập chẳng có nổi một bàn tay nắm lấy, một bờ vai tựa vào khi yếu lòng gục ngã, rút cuộc chẳng biết mình có thể mạnh mẽ đến bao giờ?
Trên đời này niềm tin là thứ đáng giá nhất và cũng mỏng manh nhất. Để trao hết niềm tin cho một người thì chỉ cần trái tim dốc hết lòng cho người ấy nhưng một khi niềm tin tan tành tựa mây khói thì chẳng bao giờ có thể can đảm gửi trao chút niềm tin nào cho bất cứ ai nữa.
Tôi nhận ra rằng, sau khi cạnh bên một người rất lâu, rất lâu, rồi lại nói câu tạm biệt thì tôi không còn chút dũng khí nào để kiếm tìm thứ gọi là tình yêu nữa. Cũng từ ngày đó, tôi không tin bất cứ lời hứa nào, chẳng có gì là mãi mãi, tình yêu cũng vậy.
Điều đáng sợ nhất có lẽ chính là cảm giác cô đơn tột cùng trong thế giới của mình. Vẫn cười nói đấy thôi, vẫn lắng nghe và đưa ra lời khuyên cho người khác khi họ tâm sự nhưng chính tôi lại không thể tìm ra lối thoát cho câu chuyện của riêng mình…
Tác giả: Thi Thi
Nguồn tin: Báo Dân trí