Ảnh minh họa |
Trước đây, khi cưới xong mọi việc tương đối ổn, nhưng kể từ khi tôi sinh con, gia đình bắt đầu rối rắm, mẹ chồng nàng dâu bắt đầu to tiếng cãi vã nhau. Con tôi được hơn 1 tuổi, nhưng gầy còm, bé xíu, ai ở vào hoàn cảnh tôi đều thương con, nhìn con èo uột xót ruột vô cùng.
Tôi mua xương về hầm cho nước có vị ngọt, thịt bầm cho con ăn có chất thì mẹ chồng lại nói tôi quá lãng phí và thừa chất dinh dưỡng. Trong khi mẹ chồng thừa biết cháu của bà khi đi bác sĩ tư vấn là thiếu dinh dưỡng, cần bổ sung nhiều chất đạm và vitamin... Nói chung tôi mua bất cứ gì về nấu cho gia đình ăn, bà cũng theo dò hỏi giá cả và phán đủ điều. Bà còn nói rằng, ngồi nhà chỉ biết ăn cho ngập mặt, không biết đến sự sống chết của chồng làm lụng cực khổ… Cứ mỗi bữa ăn, tôi nuốt không nổi, vì bị mẹ chồng chì chiết, soi mói nói tôi chỉ biết ăn bám con trai bà, mà không tự kiếm việc làm.
Tôi đã từng có ý định đi làm, nhờ má chồng trông nom con tôi giúp thời gian, để bé cứng cáp hơn tôi sẽ gửi con đi học. Nhưng bà viện cớ sức khỏe không đồng ý giữ bé, trong khi bà chỉ mới 50 tuổi. Vợ chông tôi tính tới tính lui, cuối cùng chồng để tôi ở nhà chăm con.
Ảnh minh họa |
Đỉnh điểm, hôm cuối tuần, tôi mua cá lóc về nấu cháo cho con, thì mẹ chồng phán cá lóc ở dưới bùn, ăn vào không tốt, nhiều hóa chất độc hại, còn trái cây thì bà lại nói trái cây ngâm hóa chất, ăn vào sẽ ung thư… Lúc bà nói có chồng tôi ở đó, lâu ngày tôi như bị dồn nén, uất ức, tôi hét to lên, cãi lại: "Con mua cái gì về mẹ cũng kè kè hỏi giá, chê mắc tiền, đồ ăn không ngon, lúc khác lại cho là đồ ăn ngâm hóa chất, ăn vào độc hại… Cái gì mẹ cũng soi rất kỹ, vậy thử hỏi con biết mua cái gì nào. Thiên hạ họ cũng mua, ăn hà rầm mà cũng có sao đâu". Tôi còn nói thêm: "Từ khi con sinh con, mẹ chưa mua được gì cho cháu và con lại đi kì kèo từng đồng". Chưa nói dứt câu thì tôi đã bị cái tát vào mặt đau điếng, chồng tôi định cho phát thứ hai nhưng tôi né kịp. Chưa kịp hoàn hồn thì mẹ chồng đã la lên như ai oán: "Mày thấy chưa? Mày sáng con mắt ra chưa? Trước mặt mày, mà nó còn to tiếng với mẹ, thử hỏi con đi làm cả ngày nó đối xử với mẹ còn tệ thế nào con sao biết được. Mẹ chịu đựng hết nổi rồi, đuổi nó ra khỏi nhà tao gấp". Vừa nói bà vừa lấy chổi chà đuổi tôi ra khỏi nhà. Chồng tôi lúc đó cũng nghe lời bà, đay nghiến từng lời đánh đuổi tôi. Lúc đó vì quá sợ hãi, vừa khóc tôi vừa ôm con chạy ra ngoài, đón xe về nhà mẹ ruột.
Đến nay đã được 1 tuần, chồng tôi không gọi điện xin lỗi hay hỏi thăm mẹ con tôi. Tôi biết tôi có cái sai khi lớn tiếng với mẹ chồng. Nhưng tôi thật sự chịu hết nỗi, khi sống chung với mẹ chồng không những khó tính mà còn can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của vợ chồng tôi. Theo mọi người tôi có nên làm đơn ly hôn hay không?
Tác giả: An Yên
Nguồn tin: Báo Người lao động