Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, cả hai đều đã có công ăn việc làm ổn định, gia đình lại có điều kiện nên lấy nhau là có nhà, có xe luôn, không phải lo lắng gì cả. Chúng tôi yêu nhau 3 năm mới cưới nên hôn nhân khá hạnh phúc. Tuy nhiên, có câu “sướng quá hóa rồ”, quá đúng với chồng tôi.
Không phải tự khen nhưng tôi tin mình là người phụ nữ có nhan sắc, biết đối nhân xử thế, vun vén cho gia đình. Vậy mà chồng vẫn ra ngoài lăng nhăng. Lần đầu tiên phát hiện, tôi bỏ qua. Lần thứ hai, tôi cũng nhắm mắt mà coi như không biết. Hơn nữa, lần nào chồng cũng khóc lóc, hứa lên hứa xuống nên tôi nhanh chóng mủi lòng, tự nhủ đó chỉ là phút yếu lòng. Nhưng đến lần thứ ba thì mọi thứ đã quá sức chịu đựng.
Khi đó, tôi đang mang bầu tháng thứ 5. Chồng không một lần đưa tôi đi khám, cũng không biết con thế nào, đã nặng được bao nhiêu cân, khi nào thì chào đời. Lần này anh ta không xin lỗi nữa mà khẳng định mình đang yêu. “Đó mới là người phù hợp với anh”, chồng nói lạnh tanh. Quá chán nản nhưng vì con, tôi đề nghị chồng tiếp tục cuộc hôn nhân này đến khi con được một tuổi rồi sẽ chia tay. Anh ta chấp nhận.
Quãng thời gian hơn một năm đó tôi sẽ không bao giờ quên: tôi vượt cạn một mình, tự chăm sóc con, đêm hôm bắt taxi đưa con đi viện khi con ốm...Bố mẹ hai bên không một ai biết chuyện chồng tôi ngoại tình. Đến lúc tôi thông báo đưa đơn ra tòa, mọi người mới giật mình, ngã ngửa. Mẹ tôi khóc, ủng hộ tôi chia tay chồng. Mẹ bảo đáng ra tôi phải làm việc đó sớm hơn.
Tưởng hôn nhân như vậy là kết thúc, chúng tôi sẽ không liên quan gì đến cuộc đời nhau nữa nhưng chỉ một tháng sau khi ra tòa, chồng cũ của tôi chia tay bạn gái và sống cuộc đời độc thân. Đặc biệt, anh ta bỗng dưng rất thương con, thường xuyên qua thăm mẹ con tôi, mua nhiều quà bánh, tiền nuôi con hàng tháng luôn gửi nhiều hơn yêu cầu. Mới đầu, tôi rất hận chồng cũ nhưng nhìn con quấn bố, tôi lại nghĩ thôi thì vì con nên nêu cao khẩu hiệu “hòa bình”.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện lại với nhau, vì không còn ràng buộc nên thành ra rất thoải mái, như hai người bạn. Khác hẳn với lúc còn là vợ chồng, chồng cũ quan tâm tới mẹ con tôi rất nhiều. Con hơi ốm một tý là lập tức đòi đưa đi viện, cứ được nghỉ là đưa con đi chơi để “em có thời gian hẹn hò bạn bè, nghỉ ngơi”. Có lần, anh bảo: “Anh mong em tìm được người tốt. Đừng sống một mình mãi, phụ nữ cần có chỗ dựa”.
Mới đầu tôi tưởng anh ta đối xử tốt với mẹ con tôi là bởi đã hối hận, muốn được quay lại nhưng thực tế chồng cũ chưa một lần đề cập đến chuyện này. Anh chỉ nói mình hối hận vì đã đối xử tệ với tôi, khiến tôi có những ngày tháng khốn khổ còn chuyện đoạn tụ để con có cả bố lẫn mẹ thì không thấy nhắc tới. Mà nếu có thì tôi cũng không đồng ý. Nhưng bố mẹ hai bên thì lại vun vén.
Tôi vẫn đưa con qua nhà bố mẹ chồng chơi luôn. Ông bà nhiều lần dò hỏi ý tôi, tôi đều cười gạt đi. Mới đây, chồng cũ bỗng nhiên mua căn hộ chung cư ngay sát căn hộ của tôi và chuyển tới đây sống. Hễ đi làm về là anh lại sang nhà tôi chơi với con. Việc đưa đón con đi học giờ anh cũng nhận luôn. Anh ăn uống ở nhà tôi chỉ tắm giặt, ngủ nghỉ là ở nhà mình. Nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của cả hai, tôi thấy khá buồn cười. Không hiểu chúng tôi đang có quan hệ gì nữa nhưng thấy rất thoải mái, chuyện gì cũng tâm sự với nhau được. Giá mà lúc còn là vợ chồng, cả hai có thể đối xử với nhau như vậy thì giờ con tôi đã có một tổ ấm vẹn toàn...
Tác giả bài viết: Nguyễn Thị M. (Hà Nội)