Cuộc sống

Chết lặng khi phát hiện bí mật trong đêm trước lễ ăn hỏi mà chồng luôn giấu kín

Ngày ăn hỏi, mọi chuyện diễn ra êm đẹp, nếu không kể đến vẻ mệt mỏi, bơ phờ và ánh mắt thất thần như người mất hồn của Phong. Và nhất là, Thương vô tình nhìn thấy vài vết xanh xanh tím tím ở gần xương quai xanh của anh.

Phong và Thương yêu nhau 2 năm thì tiến tới hôn nhân. Mọi chuyện đều êm đềm, suôn sẻ. Tình cảm chín muồi, gia đình hai bên ủng hộ, điều kiện của hai người cũng không đến nỗi nào. Ngày ăn hỏi và ngày cưới nhanh chóng được xác định. Thương và chồng tương lai cũng tất bật vừa đi làm vừa tranh thủ chuẩn bị các thủ tục cần thiết, mệt nhưng rất vui và hạnh phúc.

Đêm trước ngày diễn ra lễ ăn hỏi, Thương và Phong ai ở nhà nấy, bởi mỗi người đều bận lu bù bao nhiêu là việc. Hơn nữa, hôm sau là lễ ăn hỏi rồi, tối hôm trước vẫn đi hẹn hò mọi người biết sẽ chê cười hai đứa phải hơi nhau không thể cách rời nửa bước mất. 9 giờ tối, hòm hòm mọi việc, Thương lên giường nhấc điện thoại gọi cho Phong, ý đồ tâm sự tỉ tê, bày tỏ cảm xúc về sự kiện trọng đại ngày mai. Nhưng bất ngờ là Thương gọi mãi mà Phong không nghe máy. Khá lâu sau anh mới nhắn tin lại: “Anh bị mấy thằng bạn ép đi đãi tiệc chia tay đời độc thân sớm. Bảo đợi tới trước lễ cưới mà chúng nó không nghe. Em ngủ sớm đi! Hẹn em ngày mai. Yêu vợ!”.



Thương bật cười, cất điện thoại đi, chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Sáng hôm sau, mọi chuyện diễn ra êm đẹp, nếu không kể đến vẻ mệt mỏi, bơ phờ và ánh mắt thất thần như người mất hồn của Phong. Nếu không kể đến việc cả buổi lễ Phong rất ít khi nở nụ cười, nếu có thì cũng vô cùng gượng gạo. Khác hẳn với sự hào hứng, phấn chấn của anh vài ngày trước đó. Và nhất là, Thương vô tình nhìn thấy vài vết xanh xanh tím tím ở gần xương quai xanh của anh, đã bị cổ áo sơ mi che khuất, nếu cô không đứng rất gần lấy khăn tay lau mồ hôi cho Phong thì chẳng tài nào nhìn thấy. Kết thúc lễ ăn hỏi, Phong nhẹ nhàng bảo cô: “Em chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi nhé. Hôm qua uống say quá, lại ngủ ít, anh cũng về nghỉ ngơi đã!”. Thương nhìn Phong ra về, lòng ngổn ngang trăm mối.

Vài ngày sau gặp lại, tâm trạng của Phong đã khôi phục nhiều, khó mà nhìn ra điều gì bất thường nữa. Thương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chọn cách tin tưởng Phong. Cô không tìm thấy điều gì khả nghi khác ở anh, trừ thái độ lạ lùng của Phong trong lễ ăn hỏi. Hơn nữa, anh vẫn đối xử rất tốt với cô, ngày cưới đã được ấn định, cô còn có thể làm gì? Chẳng lẽ lại khiến mọi chuyện ầm ĩ chỉ vì trực giác mơ hồ của bản thân?

Lễ cưới của Phong và Thương diễn ra tốt đẹp như dự định. Có điều, sự nhạy cảm của người phụ nữ khiến Thương nhận ra, dù Phong không biểu lộ rõ rệt thái độ khác lạ như trong lễ ăn hỏi, nhưng nụ cười của anh khi nắm tay dắt cô vào lễ đường vẫn còn chút gì đó gượng gạo, trong mắt anh có một tia buồn bã, và đặc biệt trong suốt quá trình diễn ra bữa tiệc, không ít lần anh thất thần như mải mê nghĩ đến chuyện xa xôi ở đâu đó. Thương ngoài mặt cố nở nụ cười, nhưng trong lòng hoang mang tột độ.

Thương ngoài mặt cố nở nụ cười, nhưng trong lòng hoang mang tột độ (ảnh minh họa).


Đêm tân hôn, Thương làm bộ mệt nên giả vờ nằm ngủ trước. Phong vào phòng tân hôn sau, thấy cô ngủ rồi nên cũng nhẹ nhàng nằm xuống, không đánh thức cô. Cả đêm ấy Thương thao thức không ngủ nổi, chính vì thế cô mới biết chồng mình giữa đêm trở dậy vài lần ra ngoài ban công hút thuốc và còn ngồi máy vi tính gõ gõ gì đó. Thật sự không bình thường chút nào!

Ngày hôm sau vợ chồng Thương theo kế hoạch là sẽ lên đường đi hưởng tuần trăng mật. Sáng sớm, nhân lúc Phong xuống lầu, Thương khóa trái cửa phòng, lấy laptop của Phong ra xem. Lúc mở đến phần email của anh mà tim cô như muốn nhảy lên vì hồi hộp. Có một email mới gửi cho anh ngày hôm qua: “Em đã được nhìn tận mắt anh nắm tay vợ bước vào lễ đường. Tất cả chấm dứt thật rồi, phải không anh? Em chẳng thể làm gì để thay đổi kết cục này nữa. Những tưởng em trở về vừa kịp trước ngày anh ăn hỏi, những tưởng một đêm mình bên nhau ấy có thể đem anh trở lại với em. Nhưng em sai rồi, anh không thể bỏ rơi cô ấy. Em đi đây. Anh hãy hạnh phúc nhé!”.

Và câu trả lời của Phong là: “Dù cho em còn yêu anh hay anh còn yêu em thì cũng chẳng thể thay đổi được việc chúng ta đã xa nhau 3 năm và trong quãng thời gian đó có rất nhiều thứ thay đổi. Anh không thể vô trách nhiệm với cô ấy. Em hiểu mà, phải không? Hạnh phúc nhé. Hôn em lần cuối.”. Những dòng này anh vừa gửi vào đêm qua – đêm tân hôn của hai người.

Thương ngồi ngơ ngẩn nhìn màn hình máy tính, nước mắt chảy ướt đẫm má từ bao giờ. Vậy ra cái đêm trước ngày ăn hỏi ấy, anh đã ở bên người yêu cũ – cô gái anh chia tay cách đây 3 năm vì cô ra nước ngoài du học. Có lẽ anh còn yêu cô ấy rất nhiều, cho nên ngay trước ngày ăn hỏi với cô, anh mới có thể nồng nàn cả đêm bên cô ta, chẳng chút nghĩ ngợi gì tới vợ tương lai cả! Cho nên trong ngày quan trọng của mình, anh mới đờ đẫn như thế. Cho nên đêm tân hôn anh mới trắng đêm nghĩ ngợi và ngồi gửi email cho cô ấy thay bằng âu yếm và tâm sự với vợ.

Phong và cô ta, cả hai đều cao thượng và tốt đẹp quá! Một người thì ra đi khi người thương lấy vợ, không hề níu kéo dài dòng hay đeo bám dai dẳng. Một người thì vì trách nhiệm với vợ sắp cưới nên đành lòng dứt bỏ tình yêu sâu nặng nhiều năm không quên. Nhưng có lẽ Thương chẳng cần họ cao thượng như thế đâu! Sao họ không bất chấp tất cả mà đến với nhau đi, để cô có thể đi tìm hạnh phúc khác cho bản thân mình, chứ không phải là cái hạnh phúc nửa vời, do trách nhiệm và tình thương của Phong mang lại!

Nghe tiếng gõ cửa của Phong mà Thương vẫn ngồi bất động như không nghe thấy. Tiếng gõ ngày một dồn dập, trong lòng cô cũng rối tung. Cô nên tung hê mọi chuyện để thỏa nỗi uất ức này rồi sau đó muốn ra sao thì ra, hay nín nhịn coi như không hay biết gì, cố giữ lấy hạnh phúc hiện tại, vì dẫu sao bọn họ cũng chấm dứt hoàn toàn rồi. Cô phải làm gì đây?

Tác giả bài viết: Phạm Giang/theo Sen Trắng

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok