Hoàn cảnh đáng thương trên là bà Trần Thị Tươi (65 tuổi, xóm 7, xã Quang Thiện, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình). Cuộc đời của người phụ nữ có số khổ này tựa như thước phim buồn quay chậm với đầy những bi kịch, khổ đau.
Tiếp chúng tôi trong căn nhà xập xệ, bà Tươi kể về những ngày khổ cực dài đằng đẵng của mình. Bà lập gia đình khi mới ngoài 20 tuổi cùng chàng trai làng bên, cái nghèo đeo bám chưa hết thì bị kịch đổ ập xuống. Khi đứa con gái thứ hai mới được 6 tháng thì chồng bà qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo.
Căn nhà xập xệ, nơi trú ngụ của 4 bà cháu bà Tươi có thể đổ sập bất cứ lúc nào. |
Đau đớn là vậy, nhưng bà vẫn cố nuốt nước mắt vào trong nuôi hai con khôn lớn. Gian khó cũng dần qua đi khi hai con gái bà khôn lớn, lần lượt đi lấy chồng. Tưởng được an nhàn tuổi già sau những tháng ngày đằng đẵng vất vả nuôi con, thì cuộc đời bà lại thêm lần nữa rơi vào cảnh bi đát hơn.
Cách đây hai năm, tai họa ập đến gia đình con gái lớn của bà. Vụ tai nạn giao thông cướp đi người con gái, còn con rể thì bị bệnh não trở nên ngơ dại. Từ đó, ba đứa cháu ngoại của bà rơi vào hoàn cảnh mồ côi mẹ, không nơi nương tựa.
Quá khứ nghèo túng, vất vả nuôi hai con ám ảnh trong tâm trí chưa hết thì bà lại một lần nữa phải gồng mình nuôi 3 đứa cháu mồ côi. Đôi vai gầy yếu của bà trở nên nặng trĩu hơn khi phải cưu mang các cháu đang tuổi ăn, tuổi học.
Trong 3 đứa cháu, cháu Phạm Dương Thu Huyền (SN 2002) bị bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe vô cùng yếu ớt, thường xuyên phải thuốc thang. Cái ăn cái mặc đã khó, thêm cháu đau yếu bệnh tật khiến bà vốn nghèo đói túng quẫn lại lâm vào cảnh khốn cùng.
Bà Tươi gồng mình mưu sinh nhưng cũng không đủ tiền trang trải cho cuộc sống sinh hoạt của 4 bà cháu. |
Đồng tiền công đan lát ít ỏi bà phải lo đủ thứ cho cuộc sống, nào là gạo, tiền thức ăn, tiền học, tiền sách vở, tiền thuốc thang... Gánh nặng đó quá lớn với bà, dù có làm lụng cực nhọc ăn uống chắt chiu bà cũng không thể nào lo đủ được cho các cháu.
Căn nhà của bốn bà cháu đang ở hiện tại hiện đã quá xuống cấp, vừa rồi nghe tin có cơn bão, bốn bà cháu phải sang hàng xóm trú tạm, sợ bão vào thì ngôi nhà sẽ không đứng vững, có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Mỗi lần mưa gió là mấy bà cháu lại mang xô, chậu ra hứng nước.
Cuộc sống cực nhọc khiến bà Tươi ngày càng trở nên tiều tụy, gầy yếu, hom hem hơn. Bà xanh xao nhiều so với cái tuổi của mình. Mỗi lúc nhìn các cháu, nước mắt bà lại trào ra, bà sợ một ngày nào đó khi bà không còn, các cháu bà sẽ sống sao trên cõi đời.
“Sắp đến năm học mới rồi mà tôi chưa có tiền mua sách vở cho các cháu, chưa biết trông vào đâu nữa. Cháu Phượng và cháu Ngọc còn dại quá, cũng gắng cho các cháu học được năm nào hay năm đó, còn cháu Huyền thì lớn hơn và không còn cách nào nữa nên mới đây tôi đành cho cháu nghỉ học”, bà Tươi ngậm ngùi.
Bốn bà cháu bà Tươi luôn cầu mong phép màu đến để cuộc sống bớt khổ, tương lai tươi sáng hơn. |
Ngồi bên cạnh bà, cháu Huyền và cháu Phượng cũng rơm rớm nước mắt, còn cháu Ngọc dường như còn bé quá vẫn vô tư cười, chưa thấu hiểu được nỗi vất vả của bà ngoại.
Cháu Huyền tâm sự, bà vì chúng cháu mà phải lao động cực nhọc nên hay ốm đau. “Cách đây hơn 2 tháng bà bị ốm nặng lắm. Thấy bà nằm liệt giường gần một tuần, uống thuốc không khỏi nên cháu phải gọi dì đưa bà đi bệnh viện. Phải mất hơn 15 ngày bà mới khỏe lại, lúc bà về cháu mừng lắm. Lúc đấy cháu sợ lắm, nhỡ mà có chuyện gì với bà thì chúng cháu biết ở với ai”, Huyền buồn rầu.
Nói về các cháu, bà Tươi buồn bã: “ Tôi thương nhất cháu Huyền, mới đây tôi đành phải để cháu nghỉ học, nó buồn lắm, cả ngày chẳng nói chẳng rằng. Điều mà tôi lo nhất là cháu bị tim bẩm sinh, nhà nghèo thế này ăn còn không có lấy đâu ra tiền mà thuốc thang, chữa bệnh cho cháu”.
Cháu Huyền mắc bệnh hiểm nghèo nên sức khỏe rất yếu ớt, không làm được gì. Nhiều lúc Huyền ngất lịm đi, biết thế nhưng bà Tươi chẳng còn cách nào khác. Mỗi khi thấy cháu khó thở, bà lại phải cho cháu uống thuốc trợ tim. Nhiều lần thấy cháu nằm thở thom thóp, bà Tươi thương cháu lắm, nhưng không có tiền mà mua thuốc nên cũng đành phải cắn răng nhìn cháu.
Con đường đến trường của hai đứa cháu ngoại bà Tươi đầy những gian truân và có thể dừng lại bất cứ lúc nào vì bà không còn đủ sức khỏe để nuôi các cháu ăn học. |
Huyền bùi ngùi: “Ước mơ của cháu là sau này được làm bác sỹ để chữa bệnh cho bố, nhưng... Bây giờ cháu chỉ muốn cháu khỏi bệnh để đi làm kiếm tiền phụ giúp bà nuôi hai em đi học để bà bớt cực khổ. Bà cháu giờ hay ốm đau lắm mà không có tiền mua thuốc, cháu thương bà cháu lắm…!”
Cháu Phạm Dương Hồng Phượng dù mới 8 tuổi nhưng khi nghe bà và chị tâm sự với chúng tôi, em cũng ngồi buồn không nói lên lời. Phượng lo lắng: “Cháu mong bà có tiền cho cháu đi học, cháu không muốn nghỉ học”. Nghe những lời nói đó khiến chúng tôi không sao cầm được lòng, cô bé dường như cũng đã hình dung ra được điều gì sẽ đến với mình khi chứng kiến chị phải nghỉ học.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Mã số 2637: Bà Trần Thị Tươi, xóm 7, xã Quang Thiện, huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình |
Tác giả: Quân Phạm – Quang Tân
Nguồn tin: Báo Dân trí