Nhưng, đợi mãi, đợi mãi không thấy chồng về. Cuối cùng, tôi nhận được một cuộc điện thoại ‘Em à, nay anh có việc ở công ty, các anh chị em đi liên hoan, anh quên khuấy mất không gọi về cho em. Em ở nhà cứ ăn cơm trước đi nhé’.
Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, nghẹn đắng cổ họng. Tôi chỉ nói một câu ‘Anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?’, rồi cúp máy. Tôi khóc như mưa, không còn cầm được lòng. Tôi đã đợi như thế suốt 5 năm qua và đây là ngày quyết định. Tôi đã nghĩ, nếu như anh cũng không nhớ ngày sinh nhật của vợ, không tặng hoa vợ, không có một món quà gì cho vợ nữa thì… hôm nay, tôi sẽ viết đơn ly hôn và kí không do dự.
Tôi đã khóc, bao nhiêu năm khóc thầm và chịu đựng vì mái ấm, vì gia đình. Nhưng năm nay, tôi thực sự không chịu được nữa rồi. (Ảnh minh họa)
Tôi ngồi đợi chồng về, tưởng sau cuộc điện thoại ấy anh sẽ ngay lập tức mà lao về nhà, xin lỗi vợ rối rít. Nhưng không… anh vẫn vui vẻ với mọi người trong công ty anh, mặc vợ một mình đón sinh nhật cùng con nhỏ.
5 năm rồi, tôi chưa từng được nhận bất cứ một món quà sinh nhật nào từ chồng. Nói đúng hơn, đã 5 năm, ngay từ năm đầu cưới nhau, anh chưa từng nhớ tới sinh nhật tôi. Vậy mà ngày yêu nhau, mỗi dịp sinh nhật, anh đều tặng cho tôi quà này, quà nọ, anh đều cho đi chơi, đi ăn, đi dạo, thậm chí là đi hát và dành tặng tôi một bài hát rất hay. Từ ngày cưới nhau về, tôi vun vén gia đình, lo cho anh, làm tròn trách nhiệm của người vợ, người mẹ… nhưng đổi lại, tôi nhận được gì?
Không một lời cảm ơn, không một món quà, thậm chí, tôi không nhận được gì từ anh… Trong khi tôi, lần nào sinh nhật anh, tôi cũng nhớ, cũng bảo cả nhà đi ăn, hoặc là mua bánh gato, hoặc là nấu cho anh những món ngon. Tình yêu phải do hai người vun đắp, phải có đi có lại. Tại sao anh lại chỉ biết một mình hưởng thụ, còn vợ anh, anh coi như người dưng nước lã?
Tôi đã khóc, bao nhiêu năm khóc thầm và chịu đựng vì mái ấm, vì gia đình. Nhưng năm nay, tôi thực sự không chịu được nữa rồi. Cuộc sống mấy năm làm vợ chồng, anh vô tâm, chưa từng quan tâm tôi thích gì. Chưa một lần anh có ý định đưa mẹ con tôi đi du lịch. Anh cũng không bao giờ chủ động ngỏ ý ra nhà hàng ăn, hay đưa tôi đi mua thứ gì đó. Nếu nói chưa từng nhận được món quà nào từ chồng thì hơi sai nhưng mà, có lẽ, món quà duy nhất chính là đôi giày vì hôm đó đang đi thì rách giữa đường nên anh phải vòng vào quán mua vội cho tôi…
Vậy đó, cuộc sống vợ chồng là sự sẻ chia, thông cảm và san sẻ gánh nặng. Nhưng anh làm được gì cho tôi? Lúc nào anh cũng nhắc nhở tôi phải làm tròn trách nhiệm cho gia đình. Nhưng anh đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng với tôi chưa? Ngoài kia, anh có gái gú gì hay không, tôi không rõ. Chỉ là, tôi cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi? Làm gì có chuyện, 5 năm mà chưa một lần chồng nhớ sinh nhật vợ? Chỉ là anh cố tình quên, hoặc là, trong mắt anh, người vợ này không có giá trị gì…
Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nói với anh nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Vậy thì tôi phải thay đổi, phải làm một cú sốc để anh nhận ra, đừng bao giờ vô tâm với người ở bên cạnh mình. (Ảnh minh họa)
Một người chồng quá vô tâm chỉ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi khi sống cùng. Dù lòng tôi còn rất yêu anh, nhưng tôi quyết tâm ra đi, mang theo con của mình. Từ bỏ mái ấm gia đình tôi vun đắp bao nhiêu năm.
Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nói với anh nhiều lần nhưng anh không thay đổi. Vậy thì tôi phải thay đổi, phải làm một cú sốc để anh nhận ra, đừng bao giờ vô tâm với người ở bên cạnh mình.
Hôm nay cầm tờ đơn tôi đã kí trên tay, anh thật không tin vào mắt mình. Đúng, vì trong mắt anh, tôi là người đàn bà, người vợ một đời cam chịu, chỉ biết hi sinh vì chồng. Nhưng giờ không phải thế. Tôi phải sống cho mình, phải nghĩ khác đi, phải vùng lên, phải đấu tranh tìm hạnh phúc và niềm vui riêng cho bản thân.
Tạm biệt anh… và chúc anh sớm tìm được bến đỗ mới.
Tác giả bài viết: TG
Nguồn tin: