Tôi lập gia đình hơn 3 năm nay. Gia đình chồng tôi khá giả, họ sinh sống trong biệt thự khá đẹp ngoài ngoại ô. Trong biệt thự có bể bơi, sân vườn rộng rãi.
Nhưng sau đám cưới vợ chồng tôi chuyển về căn hộ chung cư gần trung tâm thành phố sống để tự do, thoải mái. Đây là quà cưới của bố mẹ tôi mua tặng.
Ảnh: Shutterstock. |
Sau khi sinh hai con, tôi vất vả hơn. Dù thuê giúp việc nhưng không người nào thực sự khiến tôi hài lòng. Mẹ chồng tôi biết chuyện, bà bảo con trai đưa vợ con chuyển về biệt thự sống. Ông bà sẽ hỗ trợ chúng tôi việc chăm sóc cháu.
Chúng tôi bàn đi tính lại, cuối cùng quyết định về ở với bố mẹ chồng. Dù đường đi làm xa hơn nhưng hai vợ chồng cũng nhàn nhã hơn trước.
Mang tiếng làm dâu mà tôi chẳng phải động tay vào việc gì. Tôi có thời gian chăm sóc cho bản thân, đi làm về đã có cơm nước sẵn. Hai đứa trẻ chơi với ông bà nội, chúng chạy nhảy, nô đùa trong sân vườn rộng rãi, chẳng còn quấy mẹ.
Mẹ chồng tôi là người kiếm ra tiền nhưng bà luôn dành thời gian chăm cháu. Mọi việc ăn, ngủ, tắm rửa của chúng bà đều tự tay làm hết.
Mẹ chồng tôi tâm lý, hiểu chuyện lại quá đỗi nhân từ. Thế nhưng chẳng hiểu sao bố mẹ chồng tôi chẳng hợp tính nhau. Hai ông bà chỉ ngồi với nhau 5 phút là xảy ra cãi vã. Bà điềm đạm bao nhiêu, ông lại nóng nảy, nói năng cục cằn bấy nhiêu. Nhưng sống với người chồng như vậy, mẹ chồng chưa bao giờ than thở một câu.
Bao nhiêu năm vun vén gia đình, mặc chồng cục cằn, tính khí thất thường nhưng bà vẫn chịu đựng. Vì mẹ chồng tôi từng nói, bà sống được với ông đến bây giờ chính là nhờ tình yêu.
Chứng kiến cuộc sống của mẹ chồng, dù giàu có nhưng nội tâm luôn phảng phất nỗi u buồn, tôi thương bà vô cùng. Tôi bí mật đặt vé, tặng bà chuyến du lịch sang Hàn Quốc nghỉ ngơi, thư giãn 15 ngày .
Nhận quà của con dâu, mẹ chồng tôi vui lắm. Chẳng ngờ, dịp bà đi du lịch này, tôi phát hiện ra bí mật của bố mẹ chồng.
Biệt thự nhà bố mẹ chồng tôi rộng lớn, có vườn cây ăn trái. Phía sau khu vườn bố chồng tôi xây căn phòng nhỏ làm nơi chưa đồ và nghỉ ngơi cho thợ làm vườn.
Anh thợ làm vườn đó chỉ làm việc từ sáng đến chiều, tối về với gia đình. Vì thế căn phòng gần như bỏ không, chỉ bố tôi có chìa khóa.
Một hôm cuối tuần, tôi thấy bố chồng đi về phía khu vườn. Hai tiếng sau, đến bữa trưa vẫn không thấy ông quay trở ra. Tôi giục chồng gọi bố vào ăn cơm nhưng anh bảo phần cơm, ông tự ăn sau. Hôm sau tôi cũng thấy ông đi vào vườn rồi mất hút, không ăn trưa.
Tôi hỏi thăm người làm vườn, anh ta cho biết thêm, bố chồng tôi mới xây căn phòng đó được 2 năm. Mang tiếng xây làm kho chứa đồ và chỗ nghỉ ngơi nhưng thực chất, anh chưa bao giờ có chìa khóa mở cửa.
"Ông chủ đi khóa về mở, tôi biết trong đó để cái gì đâu", thợ làm vườn giãi bày.
Thấy lạ, tôi bàn với chồng thử để ý, xem ông có việc gì mà bí ẩn đến thế. Trưa chủ nhật, vợ chồng tôi nhẹ nhàng lại gần căn phòng, sau khi biết chắc ông vào đó trước.
Tới gần, tiếng khóc của bố chồng làm hai chúng tôi ngạc nhiên. Chồng tôi bất ngờ đẩy cửa, kéo cả tôi vào.
Bố chồng tôi giật mình quay lại nhìn con trai, con dâu. Trên tay ông cầm bức ảnh người phụ nữ. Chồng tôi cất tiếng hỏi: "Đây là ai vậy bố? Sao bố khóc?".
Trái với suy nghĩ của tôi rằng ông sẽ nóng nảy, quát mắng như mọi lần, bố chồng tôi chậm rãi mở ngăn kéo tủ, lấy ra một hộp sắt.
Đón chiếc hộp từ tay bố, chồng tôi mở ra, bên trong là quyển nhật ký và những bức thư của ông với người phụ nữ khác. Còn có cả tấm ảnh hai người họ bế chồng tôi chụp khi vừa đầy tháng.
Lúc này, bố chồng tôi mới tiết lộ sự thật về thân thế của con trai. Ông kể, mẹ ruột chồng tôi là người phụ nữ đầu tiên của mình. Hai người từng có con chung khi đi học ở nước ngoài, chỉ chờ về nước làm đám cưới. Thế nhưng cho đến một ngày mọi thứ trở nên vỡ vụn, tan nát khi có người thứ ba xuất hiện.
Và người đó chính là mẹ chồng tôi bây giờ. Thời trẻ bà yêu bố chồng tôi một cách mù quáng. Khi biết bố chồng tôi có con với người phụ nữ khác, chuẩn bị làm đám cưới, bà vẫn không từ bỏ.
Mẹ ruột chồng tôi biết chuyện thì quá đỗi đau lòng, đến mức không giữ được mạng sống.
Về phía mẹ chồng hiện tại, lợi dụng lúc bố chồng tôi đau khổ vì mất đi người yêu, bằng nhiều cách, bà từng bước kết hôn với ông.
Bà mắc bệnh, khó có thể sinh con, bởi vậy, bao nhiêu tình thương bà đều bù đắp cho đứa con riêng của chồng. Sau này, bố chồng tôi phát hiện sự thực về sự ra đi của người yêu. Ông vô cùng giận dữ, đòi đuổi bà ra khỏi nhà.
Thế nhưng thấy con trai còn bé, được bà nuôi dưỡng cũng có nhiều tình cảm sâu nặng nên ông không nỡ. Từ đó, ông bắt đầu cục cằn với vợ, mấy chục năm bên nhau, ông chưa bao giờ nở nụ cười. Bà biết nhưng vẫn chịu đựng, lao vào làm ăn, chăm sóc chồng con. Đó cũng là cách để bà sám hối tội lỗi do mình đã gây ra.
Câu chuyện đó như cú sốc lớn giáng xuống đầu chồng tôi. Anh chìm trong đau khổ khi nghĩ đến việc người luôn yêu thương, chăm sóc anh từ bé lại là nguyên nhân đẩy mẹ ruột anh vào ngõ cụt. Ngay cả bản thân tôi lúc này cũng vô cùng bối rối.
Tác giả: Thu Quỳnh
Nguồn tin: Báo VietNamNet