Đã hơn 2 tháng nay rồi em vẫn nằm im lìm như thế, căn phòng bệnh trắng toát làm em lại càng nhợt nhạt. Em nằm đó, như oán hận, như hờn trách anh…
Mình yêu nhau từ ngày còn học đại học, những ngày còn nghèo lắm. Nhưng đó là quãng đời đẹp nhất mà anh đã trải qua. Chúng mình trở thành vợ chồng của nhau cũng giản dị như tình yêu của tuổi đôi mươi. Nhiều lần em hay hỏi anh, nếu sau này, anh thành đạt hơn, có bao giờ anh phản bội em? Anh hay véo má em và cho đó là suy nghĩ ngốc nghếch nhất trên đời.
Nhưng đúng là đời không có điều gì có thể nói trước được. Cưới nhau được vài năm, khi em sinh xong đứa con đầu, thì anh cũng bắt đầu tiến xa hơn trong công việc. Xưởng sản xuất đồ thủ công mỹ nghệ trước đây đã có thể xuất khẩu đi nước ngoài, anh thành lập thêm công ty, tuyển thêm nhân viên, mở rộng các chi nhánh.
Từ khi công việc thuận lợi, anh thường xuyên vắng nhà, cũng không còn nhiều thời gian cho em nữa. Em mang bầu đứa con thứ hai, cũng là lúc anh ngã vào vòng tay của cô thư ký. Đó là một cô gái bốc lửa, biết chiều chuộng đàn ông. Cô ấy luôn biết khi nào anh mệt mỏi, luôn làm vui lòng anh với việc đem về những hợp đồng béo bở… Cô ấy… làm anh quên mất em.
Cô nhân tình đã kéo anh vào những sai lầm (Ảnh minh họa). |
Những ngày ấy, anh thường xuyên ở công ty, đi nhậu với đối tác và quấn quít với nhân tình, anh không hề biết em đang vật vã với đứa con trong bụng vì cả thai kỳ ốm nghén. Đến bây giờ nghĩ lại, anh không hiểu sao mình có thể thay đổi và vô tâm như thế? Tại sao anh lại để em một mình giữa căn nhà rộng lớn, cô đơn với những nỗi niềm chẳng thể chia sẻ cùng ai?
Từ ngày anh bận rộn, em nghỉ hẳn công việc giáo viên mầm non để ở nhà chăm con và lo lắng nhà cửa. Em sống khép kín hơn, không bạn bè, không giao tiếp với ai. Vì thế, em đã mắc bệnh trầm cảm lúc nào không biết.
Hôm ấy là kỷ niệm ngày cưới của hai vợ chồng, em đến công ty tìm anh. Có lẽ lâu lắm rồi em mới đi ra ngoài, em mới vui đến thế. Nhưng vào cái ngày định mệnh ấy, em đã tận mắt chứng kiến anh và cô thư ký âu yếm nhau trong phòng làm việc. Bó hoa trên tay em rơi vội xuống đất, em chạy đi, vừa chạy vừa ôm mặt khóc. Lúc ấy, anh muốn chạy theo em, nhưng anh đã dừng lại vì cái kéo tay của cô nhân tình. Anh tự tặc lưỡi với bản thân: “Thôi, đằng nào cũng vậy!”.
Có điều anh không ngờ đến, đó là em đã dại dột uống thuốc trừ sâu để tự vẫn. May mắn là người giao hàng đã phát hiện ra, đưa em đi cấp cứu. Thế nhưng, đứa con đã mất, em thì hôn mê sâu, cứ nằm im lìm cho đến tận bây giờ.
Em à, có lẽ vào giây phút em quyết định quyên sinh ấy, em đã đau đớn lắm! Vì anh là người đàn ông em yêu nhất trong đời, cũng là mối tình đầu của em, cũng là người mà em đã hy sinh tất cả để ở bên cạnh. Nhưng anh đã phản bội em, phản bội tình yêu và cả lời hẹn ước ngày nào!.
Bây giờ, anh lay em dậy, mà sao em vẫn nằm im lìm ở đó? Em hãy mở mắt ra cho anh được ngàn lần xin lỗi em. Em hãy tỉnh dậy đi, vì bây giờ anh đã hiểu, em quan trọng với anh như thế nào!. Cuộc đời một người đàn ông, có lẽ ít ai tránh được cám dỗ bởi những thứ phù phiếm, nhưng em hãy cho anh cơ hội được sửa sai.
Khi nào mình lại được như xưa? |
Giờ anh lại ước, giá mà chúng ta vẫn nghèo như ngày xưa, lại được chung nhau nửa ổ bánh mì, lại được đèo nhau trên chiếc xe đạp cà tàng, lại được ôm nhau khe khẽ khi gió lạnh về. Giờ giàu có rồi, nhưng không có em, anh biết phải sống sao? Anh ân hận lắm, em hãy tha thứ cho anh đi!. Anh có thể bán cả cơ ngơi này, để đưa em ra nước ngoài trị bệnh, chỉ cần em đừng oán trách anh, chỉ cần em trở về bên anh!
Cuộc đời, không biết trân trọng những điều bình dị, gần gũi nhất, thì sẽ phải đau đớn gánh chịu những dằn vặt đến hết cuộc đời…
Tác giả: T.A
Nguồn tin: emdep.vn