Cuộc sống

Bố mất gần năm, tôi vẫn chưa chấp nhận điều đó

Bố ra đi đột ngột khi chưa tròn 50 tuổi. Đến bây giờ đã được gần một năm, nhưng tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật,...

Ảnh minh họa

Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo. Nhưng suốt từ ngày bé cho đến tốt nghiệp đại học, tôi và em gái không phải làm bất cứ việc gì, vì bố mẹ không muốn chúng tôi phải vất vả làm việc, để sau này lại không có việc làm, sống nhờ vào ruộng nương, vất vả như bố mẹ. Công việc của chúng tôi là học và học, bố mẹ dành mọi thời gian và chi phí cho việc học của chúng tôi.

Nhà tôi chỉ có hai chị em gái, nhưng bố mẹ nhất quyết không sinh thêm con trai như nhiều gia đình khác. Họ nói chỉ cần hai đứa chúng tôi học hỏi là bố mẹ vui mừng, hạnh phúc rồi. Đáp lại sự mong mỏi của bố mẹ, tôi và chị gái mình đều cố gắng học rất giỏi, chúng tôi lần lượt vào học ở các trường chuyên, có tiếng ở nơi tôi sinh sống.

Vào cấp 3, chúng tôi phải xa nhà đi học. Vì bố mẹ muốn chúng tôi chỉ tập trung vào việc học, không muốn bị phân tán bởi những việc khác. Hai chị em tôi, lần lượt đậu vào những trường đại học danh tiếng. Tôi nhận thấy rõ niềm tự hào trong ánh mắt và khuôn mặt của bố.

Nhưng để lo được cho hai đứa 4 năm đại học ở thành phố, bố mẹ tôi đã phải cố gắng rất nhiều, mỗi lần về quê, tôi lại thấy bố mẹ mình già yếu hơn, những vết nhăn trên khuôn mặt hằn sâu hơn, thương bố mẹ, nhưng chúng tôi không thể giúp gì được. Chỉ biết cố gắng để khi ra trường, bù đắp lại những vất vả mà bố mẹ phải chịu.

Rồi cũng đến ngày chị gái ra trường, chị ở nhà gần 1 năm thì đi xin việc làm, công việc bắt đầu thuận lợi thì đến lượt tôi ra trường. Tôi không ở nhà một năm như chị mà xin đi làm ngay. Tôi mong công việc ổn định để sớm bù đắp những vất vả của bố mẹ. Chị gái tôi cũng chưa vội lấy chồng, vì muốn ở nhà với bố mẹ nhiều hơn. Muốn bù đắp cho bố mẹ những thiệt thòi họ đã phải trải qua để lo cho chúng tôi ăn học.

Hai chị em tôi dự định, năm nay sẽ đưa bố mẹ đi du lịch, đây sẽ là chuyến đi đầu tiên của bố mẹ và duy trì hàng năm, năm nào tôi và chị cũng sẽ đưa bố mẹ đi. Mới chỉ nghe nói thôi, bố mẹ tôi đã chảy nước mắt vì vui mừng, vì các con mình đã trưởng thành.

Nhưng chưa kịp thực hiệ kế hoạch, thì bố tôi đã ra đi vì đột quỵ. Nằm viện hai tuần, rồi bố vĩnh viễn rời xa mẹ con tôi. Tôi đã khóc cạn nước mắt khi nhìn thấy bố bất động trên giường bệnh và trút hơi thở cuối cùng. Tôi gào lên, chỉ mong bố tỉnh dậy, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Tôi đã từng nghĩ sẽ chết theo bố, nhưng rồi lại nghĩ đến mẹ, đến chị. Nếu tôi làm vậy, họ sẽ đau khổ đến như thế nào. Tôi quyết định mạnh mẽ lên, để sống, nhưng đã gần 1 năm kể từ khi bố ra đi, chưa một ngày nào tôi quên được bố. Những hình ảnh về bố vẫn hiện về trong giấc mơ của tôi, nhiều đêm tôi nằm mơ thấy bố, bật dậy khóc nức nở, và chỉ mong giấc mơ ấy kéo dài mãi mãi, để tôi được gặp bố.

Tác giả: Thương

Nguồn tin: Báo Đất việt

  Từ khóa: thời gian , kỷ niệm , gia đình

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok