Cuộc sống

Bất ngờ về nhà, tôi chết sững khi chứng kiến cảnh khó tin trong phòng mẹ tôi

Tôi rón rén đi vào nhà, và tưởng tượng cảnh mẹ và vợ sẽ mừng rỡ tột cùng khi thấy tôi. Nào ngờ, vừa đi qua phòng mẹ, tôi đã chết sững trước cảnh tượng trước mặt.

Ngày tôi cưới vợ, ai cũng mừng thay. Vợ tôi tuy không học cao như những cô gái thành phố nhưng bù lại, em có đầy đủ những tố chất của một người phụ nữ gia đình. Tôi làm ở Sài Gòn, cả mấy tháng mới về được một lần, ở nhà chỉ còn một mình mẹ, nay có thêm vợ, tôi cũng đỡ bận tâm.

Sau khi cưới, tôi ở với vợ được 3 ngày phép rồi vội vã lên thành phố lại. Ngày tôi đi, vợ cẩn thận xếp từng chiếc áo, cái khăn bỏ vào ba lô. Em còn dặn dò tôi cứ chăm chỉ làm việc, chuyện nhà cửa, chăm sóc mẹ cứ để em lo.

Công việc cuốn tôi theo guồng quay nên thi thoảng tôi mới gọi điện về trò chuyện với vợ vài ba câu. Vợ chồng son mà xa nhau, nghĩ cũng tội vợ. Nhưng bây giờ tôi không phấn đấu thì sẽ không có cơ hội mua đất mua nhà trên này. Tôi làm ngày làm đêm để kiếm tiền, mong một ngày dẫn được vợ và mẹ lên đây.

Mỗi lần gọi điện về hỏi thăm mẹ, vợ tôi đều nói bà rất khỏe. Em còn khoe mẹ ăn được nhiều cơm, rồi chiều chiều có thể tự đi dạo xóm. Rồi em còn đưa điện thoại cho tôi nói chuyện với mẹ để bà bớt nhớ tôi.

Không yên tâm, có khi tôi còn gọi cho mấy thằng bạn ở quê. Tôi bảo tụi nó chạy qua chạy lại xem thử vợ tôi đối xử với mẹ thế nào. Dù gì thì cũng dâu con chứ không phải con đẻ, mà tôi thì chỉ có mỗi mẹ thôi.

Lần nào tôi cũng nhận được lời khen từ bạn bè mình. Tụi nó nói vợ tôi chăm bà cụ chẳng khác nào mẹ đẻ. Nghe vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.

1bat ngo
Lúc này tôi mới nhận ra vợ mình đã ngất xỉu khi nào. (Ảnh minh họa)

Tuần vừa rồi, tôi có đợt đi công tác tại nơi cách nhà có 20km. Hôm qua, tôi xin nghỉ để chạy tạt qua nhà thăm mẹ và vợ cho họ bất ngờ. Dù gì tôi cũng đi gần 3 tháng rồi. Tôi còn ghé shop mua cho vợ vài bộ quần áo mới làm quà.

Khi tôi đến nhà cũng gần trưa. Tôi rón rén đi vào nhà, và tưởng tượng cảnh mẹ và vợ sẽ mừng rỡ tột cùng khi thấy tôi. Nào ngờ, vừa đi qua phòng mẹ, tôi đã chết sững trước cảnh tượng trước mặt.

Mẹ tôi đang bị trói chặt vào giường. Tay chân cứ khua loạn xạ lên. Mắt thì đầy nước, miệng tru tréo đau đớn. Bà quẫy đạp đến mức tiểu cả trên giường.

Sau giây phút bất ngờ, đứng hình, tôi vội vã chạy vào gỡ dây trói cho mẹ. Vừa gỡ, tôi vừa hét gọi tên vợ. Dây trói chặt đến mức tôi phải chạy đi tìm kéo để cắt ra. Khi gỡ được mẹ ra, bà đã mềm nhũn, thở hổn hển khó nhọc.

Mãi một lúc sau, vợ tôi mới chạy về. Thấy tôi, em cũng bất ngờ không kém. Cơn nóng giận bốc lên, tôi chạy đến tát vợ 2 cái. Em ngã sóng soài trên nền nhà, tôi còn đá thêm 1 cái vào bụng em.

Vừa đá, tôi vừa chửi em là thứ đàn bà khốn nạn, ác độc hơn cầm thú. Tưởng chăm mẹ thế nào, cuối cùng lại trói bà, đối xử với bà như thế.

Tôi chỉ ngưng mắng khi mấy người hàng xóm và dì tôi gần nhà chạy qua. Họ vội chạy tới đỡ vợ tôi dậy.

“Mày làm cái gì vậy hả? Mày đá vậy là muốn giết vợ giết con mày đúng không? Vợ mày chăm mẹ mày cẩn thận như vậy. Mày không biết gì mà đã đánh vợ. Mày nhìn lại xem, ai ác độc”. Dì tôi hét lên.

Lúc này tôi mới nhận ra vợ mình đã ngất xỉu khi nào. Từ chân vợ, máu cũng chảy ra đỏ cả cái váy em đang mặc. Chưa khi nào vợ báo tin có thai, sao bây giờ lại?

bat ngo
Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã hại chết con chỉ vì quá nóng giận và không hiểu đầu đuôi sự việc. (Ảnh minh họa)

Hốt hoảng đưa cả mẹ và vợ vào viện. Làm xong thủ tục nhấp viện, trong lúc chờ bác sĩ cấp cứu cho vợ, qua dì, tôi mới biết được lí do.

Mẹ tôi bị lên cơn giật kinh phong nặng trong 3 tháng nay. Mỗi lần như vậy, bà lại quăng đồ đạc, rồi tự làm đau mình. Có khi bà còn quăng cái ghế trúng tay vợ khiến em bị thương. Vợ tôi dù bầu bì nhưng vẫn chăm bà cẩn thận.

Mẹ cũng không chủ động đại tiểu tiện được, có khi còn bốc những thứ đó cho lên miệng nên vợ tôi toàn dọn dẹp rất khổ cực. Vừa dọn, em vừa nôn ói rất tội nghiệp. Thấy vậy, dì tôi với mọi người bàn nhau trói mẹ lại mỗi khi bà lên cơn. Chính mẹ tôi cũng đồng ý. Vậy mà tôi lại nhẫn tâm đánh vợ mà chưa hiểu sự việc. Em không cho tôi biết em có thai vì không muốn tôi lo lắng thêm nữa.

Bác sĩ báo tin không thể giữ được đứa trẻ càng khiến tôi đau khổ hơn. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã hại chết con chỉ vì quá nóng giận và không hiểu đầu đuôi sự việc. Nhìn vợ ốm yếu nằm trên giường bệnh trắng xóa, tôi chỉ muốn chết đi. Tôi cũng không biết phải đối mặt với vợ thế nào khi em tỉnh lại? Tôi hối hận quá.


Tác giả bài viết: Giấu tên

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok