Cuộc sống

Bão vừa ngang qua một ngôi nhà

Tuần trước, trong giờ ăn trưa, thấy ông anh đồng nghiệp thân thiết buồn buồn, tôi lân la hỏi chuyện. Anh nói: “Biết nói thế nào nhỉ, cái cảm giác biết vợ mình từng “qua đêm” với một thằng đàn ông khác ấy, thật sự là quá tệ”.

Chuyện gì đang xảy ra thế, tôi thật không dám tin. Tôi quen anh bao nhiêu lâu thì biết vợ anh chừng ấy. Chị ấy xinh, nhẹ nhàng và khéo léo lắm. Anh cũng rất hay khen vợ, kiểu như vợ anh đảm đang, tốt bụng, biết điều. Mỗi khi ngồi với đồng nghiệp, bạn bè, chưa bao giờ anh không khen vợ khiến bọn đàn bà chúng tôingưỡng mộ pha lẫn ghen tỵ.

Hóa ra vợ anh không phải ngoại tình, mà chỉ là đơn thuần qua đêm với một người đàn ông khác. Trong một chuyến dã ngoại ba ngày hai đêm của công ty, trong đêm đốt lửa trại, vợ anh có uống chút rượu. Và có một gã đồng nghiệp đã giở trò, vợ anh vì có chút men đã không chống cự. Chuyện đã xảy ra khá lâu rồi, tất nhiên anh không hề biết.

Gần đây anh thấy vợ hay lo lắng, anh hỏi thì lảng tránh đi. Vợ anh vốn tính thật thà, có chuyện gì dù nhỏ dù to, dù vui hay buồn vẫn thường kể cho chồng nghe hết. Anh thấy lạ, nghĩ có gì không hay mới cố gặng hỏi. Vợ anh khóc kể lại chuyện đó.

Sỡ dĩ cô ấy lo lắng vì dạo gần đây gã kia lại giở trò lưu manh, nói hôm đó hắn đã ghi lại cảnh hai người nóng bỏng. Nếu chị không cùng hắn ta tiếp tục “hợp tác cả hai cùng có lợi” thì hắn sẽ gửi nó cho chồng chị. Chị đã xin hắn, nếu hắn cần tiền thì bao nhiêu chị cũng gắng thu xếp, còn trò ấy chị không làm được. Nhưng hắn ta lại không muốn tiền, hắn ta muốn có chị.

Anh nghe vợ nói xong, không kìm nỗi cay đắng, cho chị một bạt tai: “Cứ cho là hắn giở trò nhưng nếu em không cho phép hắn ta có thể làm ư? Anh thật sự quá thất vọng!”

Đã mấy hôm rồi nhà anh vô cùng ngột ngạt, vợ anh thấy anh đi về im lặng cũng không dám mở lời. Anh cũng biết vợ mình không có tính ham trai gái lăng nhăng, nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy uống rượu trong khi không biết uống rồi vì thế mà tạo cơ hội cho kẻ khác làm nhục mình, máu nóng trong anh bốc lên đỉnh đầu không thể hạ hỏa được.

Chuyện anh kể, tôi nghe xong rồi bận tâm mãi trong lòng. Dù chị không ngoại tình, dù không cố ý, nhưng cũng thật khó để anh không tức giận. Người ta nói “sai một li đi một dặm” là như thế. Cuộc đời có nhiều cạm bẫy mà đôi khi ta như một con mồi sa vào cái bẫy được người ta giăng ra trước, đến khi vùng vẫy thoát được ra thì cũng trầy da tróc vảy.

Chủ nhật vừa rồi, dắt con gái đi siêu thị, thật tình cờ tôi gặp gia đình anh. Vợ chồng anh vui vẻ cùng cậu con trai, y như là chưa hề có biến cố gì trước đó. Trong khi vợ anh đang đi chọn đồ, tôi với anh cho hai đứa nhỏ vào khu vui chơi. Tôi hỏi anh “Mọi thứ ổn rồi chứ?”, “Cảm ơn em, qua rồi em ạ. Coi như bão vừa quét qua nhưng nhà vững chãi”.

Anh kể mấy hôm trước mẹ anh đến chơi. Dù vợ anh cố tình xởi lởi nói cười nhưng với linh cảm của một người mẹ, bà nhận ra có gì đó không ổn. Bà xưa nay rất thương con dâu, bởi chị với nhà chồng cũng chân thành và hiếu thảo không khác gì ruột thịt. Bà lân la hỏi chuyện và chị không giấu bà chuyện đó.

Tối, trong lúc chị cho thằng nhỏ đi ngủ, mẹ anh ngồi nói chuyện với anh. Bà đưa cho anh một tờ giấy trắng, giữa tờ giấy có một vệt mực nhỏ. Bà hỏi “con nhìn thấy gì trên tờ giấy ấy?”. Anh chẳng hiểu mẹ mình có ý gì nhưng vẫn trả lời:

- Một vết bẩn chứ có gì đâu mẹ

- Con nhìn lại một lần nữa cho kĩ xem

- Con chẳng thấy gì khác ngoài vệt mực đó

- Con chỉ nhìn thấy một vết bẩn nhỏ, trong khi cả tờ giấy trắng thì con không thấy. Cũng như bây giờ, con chỉ để ý đến cái sai của vợ con mà quên rằng vợ con là người tốt, chu đáo và tận tâm với gia đình như thế nào. Vợ con cũng giống như tờ giấy này, bị người khác bôi bẩn lên làm cho nó xấu xí đi. Con không thể chỉ vì thế mà quên hết đi những gì tốt đẹp của nó. Vợ con xưa nay chưa bao giờ làm gì đáng xấu hổ. Trong chuyện này nó cũng là người bị hại.

Mẹ nói cho con biết, nếu nó không tốt, nếu nó sợ lộ chuyện, nó đã bị người ta khống chế và con sẽ mất vợ luôn rồi. Chuyện xảy ra như vậy, nó là người khổ tâm nhất. Nó có đủ dũng khí để nói thật với con, lẽ nào con là chồng lại không có đủ dũng khí để bỏ qua cho nó.

Anh bảo tôi, sau khi nghe mẹ nói xong, anh cũng tự thấy mình hẹp hòi. Tối đó anh ôm vợ ngủ, nói rằng “chuyện qua rồi thôi quên luôn đi nhé”. Vợ anh biết anh không còn giận, tủi thân càng khóc to hơn.

Hẳn là chị vẫn còn may, vì chị có một người mẹ chồng tuyệt vời và một người chồng hiểu chuyện. Nhưng nếu bản thân chị không tốt, thì những lúc khó khăn này liệu có được gia đình mở rộng vòng tay. Cho nên tôi vẫn tin rằng, sống cứ cho đi rồi sẽ có phần nhận lại. Ai rồi cũng sẽ có lúc vô tình mà sai hoặc biết sai mà vẫn để mình sai. Những sai lầm trong hôn nhân giống như cơn bão quét ngang qua, chẳng để lại gì ngoài những ngôi nhà vững chãi.

Vợ chồng sống với nhau, chung gối chung chăn, má kề tay ấp. Thương nhau nhiều khi thấy người kia đau mình muốn đau thay, cần nhau đến nỗi nghĩ đến cảnh nếu thiếu nhau trong đời chắc không sống nổi. Vậy mà chỉ cần một sai lầm bỗng quay ra xem nhau như chưa từng yêu thương trân trọng, rồi dày vò nhau, hành hạ nhau, rồi nói lời chia tay lạnh lùng như chưa từng nồng đượm. Gia đình bao năm dày công vun vén, chỉ một phút thiếu thông cảm bao dung coi như đạp đổ tan tành. Nghĩ mà xót xa lắm chứ.

Tôi nhìn hai đứa nhỏ đang tung những quả bóng nhỏ đủ sắc màu trong nhà bóng vui cười nắc nẻ. Trẻ con thật đáng yêu, chúng có thể vô tư mà cười, mà sống, mà lớn lên chính là nhờ người lớn biết bao dung cho nhau từ những lỗi lầm. Nhiều người cứ cho rằng tha thứ cho người mình yêu là việc gì đó to tát và khó khăn lắm. Thực ra thì khi ta tha thứ cho bạn đời, cũng chỉ đơn giản là vì ta muốn người đó ở bên cạnh mình. Mãi mãi.

Tác giả: Lê Giang

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok