Cuộc sống

"Anh nên mừng vì đây không phải con anh, chào anh, em đi tìm gã đàn ông khác để bắt đền đây!"

Thì ra cô ta cũng nhầm, cứ tưởng bố mẹ vợ tôi dễ lắm, giàu có như thế thì muốn bưng bít việc xấu trong nhà sợ mang tiếng thiên hạ, nên cô ả muốn mang cái thai đến để kiếm ít tiền. Nào ngờ không những hại mình, mà còn hại cả tôi nữa.

Cách đây 5 năm, tôi tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, được bố mẹ xin cho đi làm ở một cơ quan gần nhà vì muốn ổn định. Nhưng sau khi gặp vợ bây giờ thì tôi xác định chẳng cần phải cố gắng trong công việc làm gì nữa cả. Vì nhà cô ấy quá giàu có.

Tôi và cô ấy vô tình va vào nhau trong một lần chạy xe trên đường. Tuy cô ấy là người có lỗi vì đi sai làn, nhưng tôi là đàn ông nên chủ động xin lỗi, dắt xe đi sửa và đưa cô ấy về nhà. Và ngay khi bước vào ngôi nhà ấy, tôi đã choáng ngợp hoàn toàn. Đó là một căn biệt thự được xây cách đây khoảng 15 năm nhưng vẫn còn nguyên vẹn sự nguy nga với 4 tầng, mỗi tầng rộng ước chừng 100 mét vuông.

Gia đình tôi vốn cũng chỉ cơ bản nên khi đứng trước cơ ngơi đồ sộ của người lạ, tôi thấy thật sự bất ngờ. Nhưng tôi vẫn giả vờ không hề chi, nghe lời cô ấy mời rồi bước vào nhà ngồi uống nước. Khoảng 15 phút, sau khi xin được số điện thoại của cô ấy thì tôi cáo từ việc bận và đi về. Đương nhiên, tôi đã không bỏ lỡ cơ hội trời trao cho mình nên khéo léo nhắn tin, gọi điện và làm quen. Thi thoảng tôi qua đón cô ấy đi cafe, hay dẫn cô ấy đi chơi vài nơi loanh quanh trong thành phố.

Vậy là tôi đã đặt được bước chân đầu tiên vào căn biệt thự nguy nga chỉ có duy nhất một cô con gái ấy. (Ảnh minh họa)


Sau hơn 3 tháng từ ngày quen, tôi ngỏ lời muốn được làm bạn trai của cô ấy. Một bó hoa gồm 99 bông hồng đỏ tượng trưng cho quãng thời gian chúng tôi quen nhau, một chiếc dây chuyền lấp lánh trong hộp quà bé xinh và những lời nói có cánh khiến cô ấy không cầm được lòng mà phải bẽn lẽn gật đầu. Vậy là tôi đã đặt được bước chân đầu tiên vào căn biệt thự nguy nga chỉ có duy nhất một cô con gái ấy.

Khoảng 4 tháng sau đấy thì chúng tôi làm đám cưới. Tôi đồng ý với điều kiện mà bố mẹ vợ đưa ra: ở rể. Vấn đề này thật tình không sao cả, tôi vốn là con thứ, lại đã ngắm nhìn khối bất động sản ấy từ lâu nay rồi. Dù cho vợ có xấu một chút, thì cái gia sản của cô ấy được thừa hưởng trong tương lai, chắc chắn sẽ làm cho cô ấy đẹp lên và tình yêu của chúng tôi cũng nhờ vậy mà lộng lẫy hơn rất nhiều.

Nhưng tôi đã nhầm. Tôi không biết đấy lại là bước đi sai lầm nhất trong cuộc đời mình, để đến hôm nay tôi phải ngồi đây viết lên những dòng này. Khi bên cạnh tôi chỉ là một cái vali áo quần và trong ví chỉ còn vỏn vẹn có vài trăm ngàn. Tôi không muốn về nhà mình, vì cảm thấy nhục nhã với bố mẹ, với anh em, họ hàng làng xóm. Tôi đã từng ngẩng quá cao đầu trong ngày cưới, nên nay chẳng còn có thể cúi xuống được nữa…

Cưới xong, tôi nghỉ việc và về làm quản lý cho xưởng sản xuất gỗ của bố mẹ vợ. Nhưng tôi chẳng hề được trao quyền hành ở bất kỳ một khâu nào cả, lương nhận mỗi tháng không quá 8 triệu như người tiền nhiệm trước đó. Nhà vợ giàu có nhưng bản thân cô ấy chẳng làm gì, ngồi đợi chồng nuôi. Bố mẹ vợ thì cắt hoàn toàn viện trợ cho cô ấy, với lý do nay có chồng rồi thì mọi thứ cần phải rạch ròi và tự lo cho cuộc sống của mình.

Tôi phải đưa gần hết tiền lương cho vợ, chỉ giữ được một khoản lẻ trong người nhỡ có việc gì. Vì vợ chồng tôi cần phải đóng tiền ăn cho ông bà, chỉ là không phải cơm nước vì có giúp việc làm. Sống được khoảng vài tháng như thế thì tôi bức xúc vô cùng. Nhưng vẫn phải ngậm ngùi trước câu nói mỉa mai của bố mẹ vợ: “Cuộc đời này chẳng ai cho không ai cái gì cả. Huống hồ con gái lấy chồng rồi, xuất giá tòng phu, chúng tôi chẳng có nghĩa vụ phải chu cấp thêm nữa.”

Tôi lại ngậm ngùi, bàn với vợ ra ở riêng. Nhưng vợ tôi khăng khăng phản đối vì sợ ra ngoài thì không đủ sống, từ trước nay cô ấy cũng chưa đi làm gì nặng nhọc bao giờ. Nghe vậy, tôi ngán ngẩm ngồi lặng hút thuốc một mình trong đêm. Tôi thấy mình thật ngu ngốc quá, cứ tưởng bở rơi vào một hũ vàng, với con gái độc nhất thì kiểu gì cũng được hưởng phú quý, giàu sang, nhưng bây giờ lại bế tắc vì nhà vợ giàu có mà quá keo kiệt. Vợ thì xấu người, xấu cả nết, đôi khi vô duyên đến mức buồn ói.

Tôi bị đuổi ra ngoài, và thật sự là cũng không muốn về nữa. (Ảnh minh họa)


Tôi bỏ ra ngoài tìm mấy thằng bạn cũ chơi bời một ngày một đêm, không về nhà. Đến khi về nhà thì mẹ vợ chống nạnh tay, đay nghiến từ trên tầng 2 vọng xuống: “Cái loại ăn chơi trác táng, đêm hôm bỏ đi khiến vợ nằm khóc một mình như mày thì đi luôn cho rồi. Còn về đây làm gì nữa?”. Vợ tôi nghe vậy, chạy xuống nhà kéo tôi lên phòng. Tôi thật sự chán ngán cuộc sống này quá rồi, chẳng có một chút gì gọi là tự do, tự tôn của gã đàn ông đầy tham vọng ngày xưa nữa cả.

Tôi cứ lẳng lặng sống như một cái xác vô hồn trong ngôi nhà đấy như “chó chui gầm chạn”, tiếp tục được 1 tháng sau thì sóng gió lại đến. Cô gái tôi qua đêm trong hôm đi chơi ấy đến gõ cửa nhà bố mẹ vợ tôi, chỉ vào cái bụng và bảo rằng đấy là sản phẩm tôi gây ra, nay cần đền bù.

Khỏi phải nói là bố mẹ vợ tôi đã nổi điên như thế nào, cầm gậy đuổi đánh tôi cùng cô ta ra ngoài. Thì ra cô ta cũng nhầm, cứ tưởng bố mẹ vợ tôi dễ lắm, giàu có như thế thì muốn bưng bít việc xấu trong nhà sợ mang tiếng thiên hạ, nên cô ả muốn mang cái thai đến để kiếm ít tiền. Nào ngờ không những hại mình, mà còn hại cả tôi nữa. Cô ấy an ủi tôi: “Thôi anh ạ, anh cũng nên mừng rằng đây không phải con anh. Mà anh kiếm vợ khác đi. Em cũng đi tìm gã đàn ông khác để bắt đền đây!”.

Tôi bị đuổi ra ngoài, và thật sự là cũng không muốn về nữa. Nhưng bỗng nhiên nghĩ, nếu cứ tiếp tục chịu đựng, một ngày nào đó thì bố mẹ vợ cũng già, rồi sẽ phải trao lại quyền hành cho vợ. Đến lúc đó thì tôi có thể đường đường chính chính sử dụng khối tài sản ấy. Tôi có nên quay về xin lỗi rồi tiếp tục nhẫn nhịn không mọi người?

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok