Tôi và người yêu đã bên nhau được 8 năm nay. Từ khi còn đi học đại học đến khi cả hai đều đã có việc làm, câu mà tôi nghe từ anh nhiều nhất là: “Hãy cho anh thêm thời gian”.
Năm 3 đại học, tôi và anh chuyển về sống chung một nhà trọ. Lúc ấy tình trạng sống thử còn chưa phổ biến như bây giờ, tôi đã bị bạn bè nhìn ngó bằng một ánh mắt khác. Nhưng tôi yêu anh và chỉ nghĩ là nếu chúng tôi sống chung, chi phí sinh hoạt sẽ giảm xuống.
Sống với nhau được hơn một năm thì tôi có thai. Cũng như bao cặp đôi khác, chúng tôi dắt díu nhau đi phá thai vì không thể nuôi con. Ngày đó, anh đã bên cạnh, động viên tôi rất nhiều. Anh nói anh nợ tôi, anh nhất định sẽ cưới tôi làm vợ.
Ra trường, tôi đi làm, dành dụm tiền để nuôi anh học lên thạc sĩ. Tuy đó là khoảng thời gian khó khăn nhưng chúng tôi vẫn còn rất hạnh phúc. Đi học về, anh lại nấu nướng, chăm sóc tôi. Rồi tôi lại có thai lần thứ 2. Khi này anh đang học năm cuối chương trình thạc sĩ nên cần rất nhiều tiền.
Tôi lặng người đi rồi cười trong nước mắt. Tôi hỏi anh: "Vì sao tôi biến thành thế này? Vì ai?". (Ảnh minh họa)
Tôi không đành lòng bỏ con thêm một lần nữa nên tìm mọi cách thuyết phục anh. Anh vẫn khăng khăng bảo tôi đợi anh thêm vài năm nữa, cho anh thêm ít thời gian nữa để anh có thể chăm lo cho tôi và con tốt nhất. Thương anh, tin anh, tôi lại đi phá thai thêm một lần nữa.
Nhưng lần này tôi không may mắn như trước. Vì chần chừ quá lâu nên thai đã lớn, tôi lại đi phá tư bên ngoài nên bị nhiễm trùng tử cung. Khi đến bệnh viện, tôi chỉ biết khóc ngất khi bác sĩ thông báo phải cắt bỏ cả tử cung để giữ lại mạng sống cho tôi. Như thế đồng nghĩa với việc tôi hoàn toàn không được làm mẹ nữa.
Ở viện mười ngày, người yêu tôi vẫn lui tới chăm nom tôi. Lúc đó tôi vẫn còn cảm nhận được chút tình cảm anh dành cho tôi. Nhưng đến khi về nhà, tình cảm đó ngày càng phai nhạt.
Tôi đi làm, nuôi anh tốt nghiệp thạc sĩ. Với tấm bằng, anh xin vào một công ty nước ngoài để làm việc. Từ lúc đó, tôi cảm thấy giữa chúng tôi bắt đầu có khoảng cách. Anh không còn mặn nồng, không ân cần hỏi han tôi nữa. Tôi khóc lặng đi trong nhà tắm vì nỗi đau cũ, anh cũng không quan tâm đến. Mỗi khi tôi hỏi về đám cưới, anh cứ khuất lần với nhiều lí do. Nỗi lo sợ trong tôi cứ thế tăng lên dần.
Ngay đêm đó, tôi dọn đồ về nhà mình sau 8 năm gồng gánh nuôi một gã khốn nạn. (Ảnh minh họa)
Cho đến khi thấy anh ôm eo một người con gái khác đi trong siêu thị, tôi mới bàng hoàng. Nỗi lo sợ của tôi đã trở thành hiện thực.
Đêm đó, tôi đợi anh tới khuya để hỏi anh về cô gái ấy. Anh ngồi im lặng một lúc sau mới cất được tiếng: “Anh xin lỗi nhưng em có thể buông tha cho anh được không? Anh là cháu đích tôn, anh cần có một đứa con. Nhưng em giờ đã...”.
Tôi lặng người đi rồi cười trong nước mắt. Tôi hỏi anh: “Vì sao tôi biến thành thế này? Vì ai?”. Ngay đêm đó, tôi dọn đồ về nhà mình sau 8 năm gồng gánh nuôi một gã khốn nạn. Nhưng tôi hận quá. Tôi chỉ muốn tìm cô gái kia, kể hết cho cô ta nghe về anh ta. Tôi không muốn nhìn anh ta hạnh phúc nữa.
Tác giả: T.H
Nguồn tin: helino.ttvn.vn