Tôi quen anh khi đang theo học trường trung cấp về nghiệp vụ đầu bếp, anh làm quản lý nhà hàng nơi tôi đến xin thực tập. Sau khi kết thúc đợt thực tập ba tháng, chúng tôi vẫn giữ liên lạc và gần một năm sau chính thức trở thành người yêu.
Chúng tôi đều cùng là dân tỉnh lên thành phố nên phải đi thuê nhà trọ. Từ ngày yêu nhau, anh thường xuyên đến phòng trọ của tôi ăn uống và ngủ lại. Rồi anh đề nghị chúng tôi thuê nhà ở chung để tiết kiệm tiền nhà, xăng xe lẫn ăn uống. Tôi đã đồng ý không chút do dự.
Chúng tôi dự định khi nào có vốn sẽ thuê được căn hộ lớn sẽ làm đám cưới. Khi ấy, tôi mới xin đi làm được vài tháng và có lương cơ bản. Cả hai thống nhất sẽ góp tiền làm quỹ chung để trả tiền nhà, tiền ăn và sinh hoạt. Mấy tháng đầu, có khoản tiền làm thêm gì anh cũng đưa cho tôi để gửi tiết kiệm. Tôi cũng cố gắng dành dụm chắt bóp với hy vọng sẽ sớm có vốn để làm đám cưới. Quần áo chỉ vỏn vẹn vài bộ, đủ để mặc đi làm chứ không dám mua sắm, ăn diện gì. Bạn bè rủ đi cà phê, ăn uống tôi cũng từ chối cả.
Tôi cố gắng dành dụm chắt bóp với hy vọng sẽ sớm có vốn để làm đám cưới với anh (Ảnh minh họa) |
Còn anh, được khoảng 6 tháng dần dần đưa ít tiền hơn và đến lúc không đưa nữa. Anh viện đủ lý do, nào là công việc không suôn sẻ, nào là ba mẹ anh ốm nên phải gửi tiền về quê. Lâu dần, anh phó mặc việc chi tiêu cho tôi. Mỗi lần tôi hỏi đến tiền là anh gắt gỏng bảo:''Em lúc nào cũng tiền tiền tiền, làm anh đau cả đầu''. Để có tiền đủ lo cho cả hai, tôi phải kiếm thêm việc làm thêm từ sáng đến tận khuya. Anh sống cùng tôi mà không phải lo lắng bất cứ thứ gì, chỉ việc đi làm, về ăn uống và ngủ.
Nhiều lần tôi giục anh chuyện cưới xin thì anh đáp lại thờ ơ: "Tiền thì không có mà cứ đòi cưới với chả xin". Cứ như thế, tôi lăn lộn kiếm tiền còn anh thỉnh thoảng đưa vài triệu cho có lệ.
Cách đây gần một năm, anh bỗng dưng thay đổi tính nết, ít về nhà ăn cơm, thường xuyên đi sớm về khuya. Anh bắt đầu ca thán chuyện ở trọ chật chội, trốn luôn chuyện chăn gối làm tôi chạnh lòng, tôi đã cố gắng rất nhiều vì anh. Anh thay đổi hình đại diện trên facebook và xoá hết những tấm ảnh chúng tôi chụp chung. Tôi thắc mắc thì anh gắt gỏng: “Giờ em còn đòi quản lý cả facebook của anh nữa à, đừng có quá đáng như thế”. Anh thường xuyên kiếm cớ gây sự với tôi trong đủ thứ chuyện. Có lần, tôi đi làm về mệt, anh kêu phòng bên cạnh qua nhậu nhẹt hát hò đến tận khuya rồi bắt tôi dọn dẹp. Tôi có ý kiến thì anh lấy cớ đó để đòi ra ở riêng.
Anh bảo, việc sống chung khiến anh không thoải mái, tôi khó chịu với bạn bè anh là không thể chấp nhận được. Tôi chỉ nghĩ anh hờn dỗi như mọi lần nhưng không ngờ, anh dọn đồ đi luôn và muốn chia tay. Người chủ động muốn dọn về ở chung cũng là anh, người bảo rằng muốn tiết kiệm để cưới tôi cũng là anh, vậy mà bây giờ anh đã thay lòng đổi dạ.
Tôi thật sự hụt hẫng trước hành động của người yêu vì dù gì chúng tôi đã chung sống ba năm. Tôi vẫn hy vọng anh quay về và làm hoà như mọi lần. Nhưng chỉ vài tháng sau khi chia tay, tôi được tin anh chuẩn bị làm đám cưới. Người anh lấy làm vợ là một cô gái cùng quê và cô ấy đã có nhà ở thành phố. Tôi thấy anh khoe trên facebook từ nay đã có tổ ấm của riêng mình, không còn phải ở trọ vất vả và nhận được vô số lời chúc mừng của bạn bè. Một số người bạn của tôi biết chuyện xúi tôi nên tìm cách cho anh ta một bài học về sự bạc tình bạc nghĩa của mình. Không thể để anh ung dung cưới vợ sau chừng ấy năm lợi dụng tiền bạc lẫn tình cảm của tôi. Có lẽ cô gái ấy cũng chẳng hay biết gì về quá khứ của chồng sắp cưới. Nhưng tôi nghĩ, do mình dại dột nên mình phải chịu, anh ta làm gì ắt sẽ bị trả giá. Nếu phá đám cưới của anh ta, tôi cũng không thể bớt đau khổ hơn.
Thanh xuân của người con gái giống như pháo hoa, khoảnh khắc rực rỡ nhất, người qua kẻ lại ngắm nhìn rất đông, nhưng rồi giây phút lụi tàn lại chỉ có thể lặng lẽ trải qua một mình.
Tác giả: An An
Nguồn tin: Báo Gia đình Việt Nam