Cuộc sống

'Tất niên với bạn say quá, đêm nay anh không về'

Giáp Tết, công việc cơ quan vẫn ngập ngụa, việc nhà chưa đâu vào đâu. Con cái ốm đau kêu khóc, vậy mà, chồng tôi vẫn cứ say sưa ở phương nào...

Tôi là nhân viên kế toán ở một công ty xuất nhập khẩu. Gần Tết, công việc ở công ty chất thành núi. Tôi có cảm giác như mình đang ngộp thở. Ngộp thở đến mức, đến công ty là tôi không có thời gian đi lấy cho mình cốc nước để uống. Vậy mà, tôi vẫn phải lo toàn bộ việc nhà.

Ở nhà, bình thường tôi thuê một người giúp việc. Cô ấy đảm nhiệm công việc cơm nước, dọn dẹp, đưa đón hai đứa con tôi, một cháu lớp 3 và một cháu 4 tuổi đi học. Thế nhưng, trước ngày cúng ông Công ông Táo, cô giúp việc nằng nặc xin về quê thu dọn nhà cửa, sắm sửa cho Tết.

Tôi giữ không được nên đành thanh toán tiền cho cô ấy về quê. Thế là, từ đó đến nay, tôi kiêm luôn việc đưa đón con, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa.

20170123122347 tat nien
Ảnh: Huffington Post UK

Cậu con trai 4 tuổi của tôi lại đang ho, sổ mũi. Cháu quấy khóc và không chịu ăn uống. Tuy nhiên, không còn cách nào khác, tôi vẫn phải nói khó các cô giáo để gửi con ở trường muộn hơn mọi ngày.

5 rưỡi chiều, tôi cố gắng rời khỏi công ty để về nhà với con nhưng đường tắc, công việc níu chân. Vì thế, hôm nào tôi cũng phải đón con muộn nhất trường. Nhìn thấy mẹ, cháu khóc, tôi cũng khóc theo. Ấy thế mà chồng tôi cứ vô tâm đến lạ.

Đối với anh, việc osin nghỉ không liên quan gì đến anh. Anh làm công việc ở cơ quan nhà nước. Gần Tết, công việc của anh bận nhưng không phải quá bận như tôi. Thế mà, từ đầu tháng đến nay, ngày nào cũng như ngày nào, anh tan sở lúc 5 giờ chiều nhưng về nhà vào lúc 11 giờ tối. Lúc về, người anh nồng nặc mùi rượu bia.



Có hôm, 2 giờ sáng anh về nhưng say quá không đi được xe xuống tầng hầm. Bác bảo vệ phải điện thoại cho tôi xuống dìu chồng. Tôi xuống đến nơi, nhìn thấy chồng đứng không vững, quần áo bẩn bê bết vì ngã ở đâu đó mà thấy buồn bực và chán nản đến khủng khiếp.

Tôi chỉ muốn mắng anh, cãi nhau với anh để bớt đi chút bực bội vì quá tải và áp lực. Thế nhưng, tôi không có cơ hội đó. Thời gian ở nhà, anh luôn lăn ra ngủ vì đã say mềm. Muốn nói chuyện với anh, nhờ anh làm một việc gì đó, tôi phải chờ đến giờ làm việc của anh rồi nhắn tin, gọi điện cho anh.

Tôi bảo anh đừng nhậu nhẹt mà hãy về sớm lo các các con giúp tôi, mua sắm cho gia đình để ngôi nhà có chút không khí Tết, nhưng lần nào cũng như lần nào, câu trả lời của anh luôn là "bận". Hôm thì anh bận tất niên ở phòng, hôm lại tất niên cơ quan, hôm khác phải tất niên với cơ quan bạn…, rồi bạn bè, hội nọ nhóm kia. Tôi đọc tin nhắn của chồng xong mà phát nản.

Tự nhiên, tôi nghĩ phận đàn bà thật khổ.

Công ty tôi cũng có tất niên, phòng tôi cũng có tất niên và cả bạn bè tôi nữa. Chỗ nào cũng gọi, cũng giục, cũng yêu cầu tôi phải có mặt. Thế nhưng, tôi nào có được đi ăn tất niên với ai.

Tôi đi tất niên với mọi người thì con tôi ai đón? Ai cho ăn? Ai dọn nhà ? Ai sắm sửa Tết nhất? …

Hôm nay, lẽ ra, tôi cũng chẳng có thời gian để ngồi than thở với mọi người, nhưng tôi đang bị quá tải và stress quá độ. Công việc của tôi chưa xong. Các con chưa có quần áo mới, nhà cửa vẫn bừa bộn, quất đào chưa hề mua. Thế mà, chồng tôi đi nhậu 4 ngày nay không thấy mặt. Hôm nào anh cũng chỉ nhắn cho tôi một dòng vỏn vẹn: “Tất niên với bạn say quá, đêm nay anh không về”.

Tôi chỉ mong, các ông chồng thích tất niên nhậu nhẹt, nếu đọc được dòng tâm sự này của tôi, hãy nhớ rằng, vợ con cũng đang chờ các anh về làm bữa tất niên ở nhà…

Tác giả bài viết: Lê Ngọc (Hà Nội)

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok