Cuộc sống

'Bố vào viện dưỡng lão là bôi tro trát trấu vào mặt con'

Mấy ngày hôm nay gia đình tôi cũng đang rối bời về cái gọi là “Viện dưỡng lão”. Vì thế, đọc bài tâm sự “Nếu xót mẹ, các cô đón bà về nhà mà nuôi”, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

'Nếu xót mẹ, các cô đón bà về nhà mà nuôi'

Bố chồng tôi năm nay hơn 70 tuổi, mẹ chồng tôi đã mất được gần 2 năm. Gia đình chồng tôi có 4 anh em (2 trai, 2 gái).

Chồng tôi là con trai út tuy nghèo nhất nhưng lại được bố tôi yêu quý nhất. Vì thế, sau khi được con cái động viên, ông quyết định chuyển lên Hà Nội sống cùng vợ chồng tôi.

Ở cùng chúng tôi một thời gian, tuy không nói ra nhưng tôi biết ông buồn lắm. Ngày nào vợ chồng tôi cũng đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Một bữa cơm tối mà ăn làm mấy ca, ca của ông, ca của con, ca của cháu.

May chăng cả tuần chúng tôi mới có được một đến hai bữa cơm đông đủ cả nhà.

Nhiều lúc thấy ông buồn vợ chồng tôi cũng suy nghĩ nhưng “lực bất tòng tâm”. Thế rồi một ngày cuối tuần, bố chồng tôi bảo con trai đưa ông vào viện dưỡng lão thăm một người bạn cũ. Hai bố con đi từ sáng sớm mà đến quá trưa mới về.

20161111163746 bo
Ảnh minh họa

Về đến nhà ông vui vẻ, phấn chấn hẳn. Ông cười nói, kể những chuyện trong viện dưỡng lão vì gặp được bạn cũ và những người bạn mới. Họ ngồi đánh cờ, uống trà, đàm đạo chuyện thời sự, chính trị, đủ thứ chuyện.

Ông bảo ở Viện dưỡng lão vui, không gian thoáng mát, có người tâm sự chứ không phải một mình. Ở đó, người già còn được y tá chăm sóc rất tốt.

Ít lâu sau, bố chồng tôi gọi hết trai gái, dâu rể đến nhà nói chuyện. Ông lại tuyên bố: "Các con hãy gửi bố vào viện dưỡng lão!".

Ông vừa nói dứt câu, chị gái chồng tôi đã nhảy dựng lên. Chị quắc mắt hỏi: “Chắc ông ở với vợ chồng cậu út có vấn đề gì? Hay mợ ấy láo với ông, mợ ấy ngược đãi ông?”.

Em gái chồng tôi cũng đứng phắt dậy chân tay khua khoắng nói: "Không trách gì lần nào con điện cũng thấy bố nói chuyện không vui vẻ, thì ra là bố bị người ta ức hiếp, thật quá đáng. Chắc giờ anh chị muốn đẩy bố vào viện dưỡng lão cho rảnh nợ đây. Con cái tử tế thật đấy!".

Tôi ấm ức mà không biết nói ra sao, đúng là “ tình ngay lý gian”, tôi trở thành đứa con dâu láo toét.

Cũng may bố chồng tôi lên tiếng, ông nói rằng vợ chồng tôi rất hiếu nghĩa, chăm sóc ông chu đáo. Tôi đi làm vất vả cả ngày mà chiều nào cũng vội vội vàng vàng đi đón con rồi tranh thủ về cơm nước cho ông, rồi lại đưa đứa lớn, đứa bé đi học thêm. Chồng tôi thì hết làm ngày lại làm thêm vất vả …

Thế nhưng mặc cho ông nói thế nào các chị, em chồng tôi cũng đều không tin và không đồng ý cho bố tôi vào viện dưỡng lão. Thậm chí anh trai chồng tôi còn bảo, bố vào đó là “bôi tro trát trấu” vào mặt con cái. Bố làm thế hàng xóm, họ hàng, bạn bè họ chửi vào mặt các con…

Anh trai chồng tôi cứ nói thao thao bật tuyệt như thế còn bố chồng tôi không nói gì. Ông lặng lẽ bước vào phòng để mặc các con đứa ngơ ngác, đứa bàn luận nhiệt tình ngoài kia…

Tác giả bài viết: Lê Liên (Hà Nội)

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok