Vụ án này khép lại đã lâu nhưng mỗi lần nhớ lại tôi vẫn không quên được ánh mắt của cô sinh viên năm cuối, người bị hại trong vụ án hiếp dâm. Nỗi ám ảnh đó đã khiến tôi quyết tâm đi tìm sự thật với thời gian, công sức không thua gì người tiến hành tố tụng.
1.
Bị cáo là giám đốc một công ty ở Bình Dương, còn bị hại là một nữ sinh viên đang thực tập ở công ty này. Theo lời khai ban đầu của người bị hại, hôm đó bị cáo H. gọi điện thoại kêu bị hại về nhà bị cáo lấy tài liệu để làm báo cáo thực tập. Khi đến nhà, bị cáo H. lại nhờ bị hại lên lầu hai vào phòng ngủ của vợ chồng bị cáo để lấy gói thuốc trong túi áo (thực tế không có gói thuốc nào). Khi bị hại lên lầu, bị cáo H. đi ngay theo sau, chốt cửa và hiếp dâm ngay tại giường ngủ của hai vợ chồng bị cáo.
Vẫn theo lời bị hại, thực hiện hành vi giao cấu xong, H. còn đưa cho bị hại một viên thuốc tránh thai khẩn cấp để uống. Bị hại thu gom quần áo vào nhà vệ sinh (ngay trong căn phòng ấy) mặc áo quần, uống viên thuốc tránh thai, rửa mặt và… gọi cho người nhà.
30 phút sau công an xuất hiện ghi lời khai, khám nghiệm và thu thập dấu vết hiện trường. Bản chụp ảnh cơ thể nghi can H. không hề có dấu vết cào cấu nào. Giám định kết luận màng trinh của bị hại rách, vết rách cũ, không xác định được thời gian bị rách, không tìm thấy tinh trùng người nam trong âm đạo.
Nghi can H. khai không có việc giao cấu, chỉ là hôn, âu yếm nhau và… bị hại tự nguyện. Thậm chí khi đối chất tại CQĐT, nghi can H. còn hỏi ngược lại bị hại: “Cô nói tôi đè cô, dùng hai chân kẹp chân cô, hai tay đè hai tay cô để cố giao cấu. Vậy lúc đó miệng cô để đâu mà không cắn tôi hả?”.
Quả là câu hỏi khó, nhất là khi nghi can không hề có vết trầy xước, cào cấu nào. Rõ ràng đây là vụ án mà các chứng cứ đều chống lại lời khai của bị hại. Xem ra thời gian để nghi can rời khỏi CQĐT chỉ được tính bằng giờ, bởi lệnh tạm giữ đã được VKS phê đến lần thứ ba!
|
2.
Tôi nói với điều tra viên (ĐTV) và kiểm sát viên (KSV) kiểm sát điều tra vụ án rằng: “Tôi đến đây để cùng các anh tìm ra sự thật khách quan của vụ án!”. Có lẽ cảm nhận được sự chân thành của tôi nên cả ĐTV và KSV đều hợp tác rất tốt.
Tiếp xúc với người bị hại, tôi tin rằng cô không thể bịa ra chuyện này, không chỉ vì không có bất kỳ động cơ nào để cô phải bịa mà còn bởi cách nói và ánh mắt của cô đã mách bảo tôi điều đó.
Nhưng chỉ tin không thì chưa đủ, tôi đi gặp vợ của nghi can H. (cô này đang mang thai đến tháng thứ chín) để hỏi quá khứ và đời sống tình dục của nghi can này. Rất may, cô vợ dù rất thương chồng nhưng lại là người hiểu biết nên qua lời chia sẻ chân tình của cô đã khiến tôi càng củng cố thêm niềm tin của mình. Trước khi chia tay, cô còn nói rằng nếu luật sư muốn biết thêm thì nên gặp vợ chồng chị ruột của chồng cô, họ đang ở Đà Nẵng.
Ngay trong đêm, tôi đáp chuyến bay cuối cùng đi Đà Nẵng. Vợ chồng người chị của H. là chủ một doanh nghiệp lớn, họ rất cởi mở khi chia sẻ với luật sư về em trai mình.
Chiều tối hôm sau, tôi lại có mặt tại Bình Dương. Tôi đến nhà nghi can để xem lại hiện trường vụ việc. Căn phòng ngủ của vợ chồng H. - nơi xảy ra vụ hiếp dâm theo lời tố cáo của bị hại - mọi thứ rất bình thường. Dường như CQĐT khi khám nghiệm hiện trường đã thu thập đầy đủ. Tôi cố tìm xem có gì khác để khẳng định H. vô tội hay cô sinh viên nói thật.
3.
Đồng hồ chỉ 11 giờ đêm. Khi chuẩn bị khép cửa phòng ra về, tôi chợt thấy giường ngủ chỉ có nệm mà không có ra (drap) trải giường. Tôi chợt nhớ hôm nói chuyện với vợ H., cô ấy khóc và đưa tôi xem tấm ảnh trong điện thoại và nói: “Nếu anh H. làm điều đó thật (hiếp dâm) ngay trong phòng cưới của vợ chồng thì đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi!”. Trong đầu tôi thoáng qua tấm ảnh đó chụp vợ chồng H. ngồi trên giường có phủ tấm ra trắng. Vậy sao bây giờ chỉ có nệm? Tấm ra trắng đi đâu? Ai đã tháo tấm ra trắng này?
Tôi hỏi mẹ ruột H. từ hôm đó đến giờ có ai dọn dẹp phòng H. không. Bà buồn bã bảo kể từ hôm xảy ra chuyện, bà buồn và suy sụp nên còn không bước nổi lên lầu chứ đừng nói gì dọn dẹp.
Ngay lập tức tôi gọi cho ĐTV để hỏi về biên bản kiểm tra hiện trường có thể hiện thu chiếc ra màu trắng không. Đầu dây, ĐTV khẳng định chắc nịch rằng không có, bữa đó anh là người đại diện CQĐT cùng KSV trực tiếp kiểm tra hiện trường.
Sau khi nghe tôi trình bày, ĐTV xin ý kiến lãnh đạo và báo cho VKS. Một cuộc khám nghiệm dựng lại hiện trường được tiến hành ngay trong đêm.
Đồng hồ chỉ 1 giờ sáng. Sự thật hé lộ: Tấm ra trắng trải giường được tìm thấy trong máy giặt. Theo lời khai của nghi can H., anh ta đã thu dọn nó trong lúc bị hại vào phòng tắm và vì bối rối nên anh ta quên bấm nút máy giặt. Tinh trùng của H. và dịch âm đạo của bị hại được tìm thấy trên tấm ra.
4.
H. khai tại trại tạm giam: Anh ta cố giao cấu với bị hại nhưng anh ta đã xuất tinh ngoài ý muốn ngay từ khi mới bắt đầu.
Tôi phải gặp nghi can tại trại tạm giam đến lần thứ 15 thì nghi can mới nhận tội. Thật khó khăn đối với gia đình của nghi can khi phải đối diện và chấp nhận việc anh ta như vậy. Cha mẹ H. đã quá già để có đủ sức chấp nhận sự thật là đứa con trai duy nhất của mình phạm tội hiếp dâm…
Phiên tòa cũng được mở. trước những chứng cứ rõ ràng, H. đã thành khẩn khai báo. Nhờ vậy, tòa đã tuyên mức án dưới khung hình phạt là 12 tháng tù giam. Trừ đi thời gian tạm giam, chỉ còn 28 ngày nữa H. đã được về với gia đình.
Kết thúc phiên tòa, thẩm phán chủ tọa chủ động bắt tay và xin số điện thoại của luật sư. Đến giờ chúng tôi vẫn thường trao đổi nghiệp vụ, tham vấn ý kiến của nhau...
Tác giả: Luật sư Võ Văn Trà
Nguồn tin: Báo Pháp luật TP.HCM