Cuộc sống

Vợ phó giám đốc bị đánh ghen trong nhà nghỉ

Kết hôn 8 năm, tôi ra đi với hai bàn tay trắng và cái tiếng ‘gái bỏ chồng theo trai’ đầy đau đớn.

Tôi lấy chồng năm 22 tuổi. Chúng tôi là kết quả của mối tình thời sinh viên thiếu thốn nhưng đầy vô tư. Chẳng mơ mộng gì nhiều, sau khi tốt nghiệp, chúng tôi dắt nhau về nhà đòi cưới.

Bố mẹ hai bên mắt tròn mắt dẹt nhìn hai đứa chưa công ăn việc làm lại nằng nặc đòi sống chết cũng phải ở bên nhau. Trời không chịu đất, đất phải chịu trời, cuối cùng chúng tôi cũng được ông bà gật đầu chấp thuận.

Lúc lấy nhau, nghèo đến nỗi chúng tôi chỉ thuê được cái phòng trọ be bé ở ngoại thành. Hằng ngày, anh đi xe buýt vào nội thành làm việc. Tôi cũng xin được việc kế toán gần nhà.

Cuộc sống chúng tôi cứ thế trôi đi nhưng khi đứa con đầu tiên chào đời, chúng tôi sinh hoạt vô cùng túng thiếu. Vào mùa hè, nhà trọ bé và nóng khiến con trai khóc suốt đêm. Vợ chồng không ngủ được, chúng tôi quay ra gắt gỏng nhau.

Những ngày con ốm, hai vợ chồng xoay khắp nơi mới mượn được ít tiền đưa con đi khám. Cứ thế chúng tôi chì chiết nhau suốt nhiều năm về sau. Cái khó, cái nghèo và tuổi trẻ nông nổi đã giết dần tình yêu của tôi và anh.

Nhưng rồi công việc chồng tôi cũng khá dần lên. Anh được nhận làm ở một công ty nước ngoài. Thời gian này anh bận liên miên nên mọi công việc gia đình, con cái đều dồn lên vai tôi. Bù lại chúng tôi có tiền trả dần các khoản nợ và nâng dần mức sống lên.

3 năm liên tiếp sau đó, công việc anh phất lên như diều gặp gió. Thời gian này, chúng tôi mua được chung cư và anh cũng được công ty hỗ trợ ô tô để đi lại.

Vì có năng lực và khéo léo anh được cất nhắc lên chức phó phòng, trưởng phòng rồi phó giám đốc một chi nhánh ở tỉnh khác.

Khi nhận công tác ở tỉnh xa, anh không hỏi tôi lấy một lời, không cân nhắc xem có nên xa vợ con hay không. Khi tôi nói, anh gắt lên: ‘Cô muốn tôi ở nhà, không có tiền để rồi chì chiết nhau như trước à?’.

Ngày tôi làm bữa cơm chia tay anh, gia đình hai bên, bạn bè liên tục vỗ vai tôi khen tôi số hưởng, qua bao khó khăn nay được đền đáp. Anh thao thao bất tuyệt nói về công việc, công ty nào có chú ý gì vợ quần quật dưới bếp.

Thú thật, lấy anh đã ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc. Thời trẻ, kinh tế khó khăn chúng tôi lao vào công việc. Nay chồng thành đạt, giữa chúng tôi vẫn là một khoảng cách lớn.

Anh bận công việc, không dành thời gian cho gia đình là một nhẽ, anh còn coi thường vợ, coi thường công việc mà thời sinh viên anh từng khuyến khích, động viên tôi theo đuổi.

Anh yêu cầu tôi nghỉ làm và chăm hai con. Không dám làm anh phật ý, tôi đành im lặng chấp nhận.

Sáng hôm sau, chồng tôi đi nhận công tác mới. Vị trí phó giám đốc khiến anh bận rộn hơn, 2 tuần rồi 1 tháng, anh mới về nhà một lần. Mỗi lần về nhà, anh đều kêu mỏi mệt rồi ngủ riêng. Thấy nhiều điều bất thường ở chồng, tôi lén kiểm tra điện thoại thì biết anh thường xuyên đi ‘bóc bánh trả tiền’ với anh em ở chi nhánh mới, khi thì đi với đối tác…

Những tin nhắn trao đổi, nói chuyện trong điện thoại chồng khiến tôi tuyệt vọng.

Trong thời gian suy sụp, tôi tham gia lớp học vẽ ở một câu lạc bộ cách nhà không xa. Ngoài thời gian đưa đón, chăm sóc 2 con, tôi đều đến đây. Lớp học cho tôi thêm nhiều bạn mới. Chúng tôi còn tổ chức đi dã ngoại, du lịch cùng nhau. Nhờ đó, tôi vơi bớt buồn phiền trong lòng.

Tại lớp học này, tôi quen một người bạn khá đặc biệt. Anh là lái xe có niềm đam mê với hội họa. Ngồi gần nhau, chúng tôi thường bàn luận về tác phẩm của mình. Khi quen thân hơn, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn về gia đình, cuộc sống. Anh và vợ cũng có cuộc hôn nhân không lấy gì hạnh phúc. Họ đang ly thân, chờ thủ tục để ly hôn.

Cùng cảnh ngộ, chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay. Trong một lần cô đơn, thiếu vắng chồng, tôi như mất hết lý trí theo anh vào nhà nghỉ.

Những lần sau đó, tôi tránh mặt anh nhưng anh tìm đến tận nhà tôi. Anh nói yêu tôi là thật lòng và cho anh cơ hội để chăm sóc tôi.

Tuy nhiên tôi đang lưỡng lự thì chuyện xảy ra. Lần đó, vợ anh theo dõi chồng và bắt quả tang chúng tôi cùng bước vào nhà nghỉ.

Chị ta cùng bạn làm ầm ĩ tại chỗ. Không chỉ vậy, chị ta còn gửi tất cả những hình ảnh ấy cho chồng tôi.

Chồng tôi về nhà ngay lập tức. Thay vì tra hỏi hay trút giận lên tôi, anh chỉ đề nghị tôi ly hôn. Anh nói sẽ giữ im lặng để tôi ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu với điều kiện tôi để 2 con cho anh nuôi và không được chia bất cứ tài sản nào trong nhà.

Nếu không, tất cả họ hàng, gia đình… sẽ được chiêm ngưỡng những hình ảnh tôi bị đánh ghen hôm đó.

Lúc này, tôi xót xa cho mình quá. Chỉ một phút lầm lỡ, tôi đã thực sự đánh mất mình.

Tác giả: Lê Vân H

Nguồn tin: Báo VietNamNet

  Từ khóa: ly hôn , Kết hôn , ngoại tình

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok