Cuộc sống

"Thư gửi chồng" của bà mẹ 2 con khiến nhiều đàn ông rơi nước mắt

Cuộc sống hôn nhân biến một cô gái xinh đẹp, vô âu vô lo thành người phụ nữ của gia đình với bao lo toan vụn vặt. Sự mệt mỏi đôi khi khiến họ không còn dịu dàng với chồng con, tính tình khó chịu.

"Nếu một ngày em bỗng thay đổi. Em hét lên với anh, ném đồ đạc và gào khóc. Vào khoảnh khắc ấy, anh hãy tới ôm lấy em dù cho em có nói với anh những lời cay đắng, anh có làm được không?

Chồng à!

Em và anh, chúng ta đều đã trưởng thành, đều không còn độc thân. Chúng ta có với nhau một gia đình, anh là chồng, em là vợ và những đứa con thơ đáng yêu, tinh nghịch.

Anh nói rằng "Em đã thay đổi"?

Đúng vậy.

Cuộc sống của chúng ta đã thay đổi. Anh thay đổi và em cũng thay đổi. Chúng ta đều không còn chỉ sống cho riêng mình bởi còn có một niềm hạnh phúc mang tên gia đình cần xây đắp.

Anh mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, sống có trách nhiệm hơn và cũng từng trải hơn. Em đã luôn cố gắng để trở thành một người vợ và một người mẹ tốt.

Nhưng rồi, một ngày, anh chợt nhận ra em không còn như xưa nữa. Em ít cười hơn, khó tính hơn, nói nhiều hơn. Em hay gắt gỏng và càu nhàu. Em phức tạp hóa mọi chuyện. Em nổi điên lên với anh. Em ghen tuông. Em giận dỗi.

Anh mỏi mệt lắm phải không?

Em biết, sức ép công việc cùng những trọng trách mà gia đình và xã hội này dồn lên vai người đàn ông là rất lớn.

Em biết, những đêm anh trằn trọc suy tư bởi những dự định, những bản hợp đồng, những kế hoạch còn dang dở, những khó khăn cần tháo gỡ, những khoản nợ cần thanh toán.

Em biết, anh đã làm việc không có ngày nghỉ để mong chúng ta có một tương lai tươi sáng dư dả hơn.

Nhưng, anh có hiểu rằng, sự thay đổi của em bắt nguồn từ đâu không?

Em của ngày hôm qua cũng như bao phụ nữ khác, tự tin bởi vẻ ngoài dù chẳng gọi là xinh đẹp nhưng có duyên và hút ánh nhìn. Em được nhiều chàng trai theo đuổi, được bố mẹ chiều chuộng, được dành hàng giờ ngồi chăm sóc sắc đẹp trong những tiệm làm tóc, spa hay nghêu ngao cà phê, trà đá cùng hội bạn bè thân thiết.

Em của ngày hôm qua chẳng phải lo nghĩ đến gia đình, chưa cần chăm lo cho cha mẹ, sáng thức dậy đứng trước tủ quần áo ngợp trời váy vóc, chẳng biết sẽ mặc gì và ăn sáng ở đâu? Tối nằm vắt chân chữ ngũ, lướt web, nghe nhạc và thỉnh thoảng hẹn hò…

Em của ngày hôm qua mỗi ngày đều đứng trước vô vàn những lựa chọn và cám dỗ: một chiếc túi đang sale off giá rẻ bất ngờ, một thỏi son mới ra mà hàng đang cháy khét, quán ốc quen thuộc chẳng hiểu sao lại đóng cửa mất mấy hôm, một bộ phim với chàng diễn viên đẹp trai mà chỉ cần anh ta thở thôi đã khiến em ngất lên ngất xuống…

Em của ngày hôm qua, chỉ cần buồn thôi là gọi bạn đi ăn uống… biết bao món ngon, ăn chán là nỗi buồn tự tiêu tan.

Em lập gia đình. Với anh.

Niềm hạnh phúc nhân lên khi chúng ta có con.

Có thể anh không biết…

Em vẫn hằng ngày đứng trước gương, chẳng buồn chải đầu, đưa tay gỡ từng mớ tóc rối. Vén áo lên nhìn những vết rạn chằng chịt trên vòng eo nhăn nhúm. Mặt đã sạm đen và mắt thâm quầng. Chẳng còn ai theo đuổi, chẳng còn ai chiều chuộng. Nhưng có hề gì, đó là lẽ đương nhiên.

Em vẫn hằng ngày thức dậy với một nỗi lo toan, mấy giờ con ăn, khi nào con ngủ? Phải làm sao để nhiều sữa cho con bú? Mở cánh tủ ra rồi lại đóng vào. Nhiều lúc tự hỏi, em phải làm sao? Để bản thân không trở nên mệt mỏi, để đối mặt với muôn vàn câu hỏi? Sống giữa những rèm pha, dè bỉu khổ lắm anh ơi!

Em vẫn hằng ngày nhìn chúng bạn trên face, đứa đi xem phim, đứa đi du lịch, đứa đang cùng chồng vi vu thật thích, nhìn lại mình em tự nhủ rồi tất cả sẽ ổn thôi.

Kết thúc một ngày em mệt mỏi tả tơi, đặt lưng xuống là đi liền vào giấc ngủ, một ngày với em chẳng bao giờ là đủ. Chăm sóc con, dọn dẹp, giặt giũ… chỉ thế thôi, mà hết cả tuổi xuân.

Ai đó nói rằng, em quá sướng đúng không? Chẳng phải làm việc, chỉ chăm con nên béo ú?

Họ có biết rằng, em của một thời đã cũ, cũng có những ước mơ, những dự định của riêng mình. Em đã gác lại vì mục tiêu của gia đình, để cho anh được tập trung vào công việc. Anh đi ra ngoài với vẻ ngoài lịch thiệp, sự nghiệp phất lên, tình cảm phai phôi…

Em vẫn ở đây chờ đợi anh thôi. Đợi anh trở về vào mỗi bữa cơm tối. Nước mắt rơi và trái tim nhức nhối.

Nỗi buồn của em, giữ lại chỉ riêng em.

Nếu một ngày em bỗng nổi điên lên. Chỉ là vì em cô đơn quá đỗi. Chỉ là vì em chẳng còn chịu nổi. Em mệt mỏi rồi.

Anh có hiểu không anh?

Nếu có thể, để em được ôm anh!

Để em được cảm thấy sự yêu thương và chia sẻ!

Để em thêm động lực và mạnh mẽ.

Tiếp tục yêu anh, và hiện thực ước mơ!

Tác giả: Lê Thanh Ngân

Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ

  Từ khóa: Thư gửi , nước mắt , đàn ông

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok