Hẹn chị Hà Anh vào một chiều cuối đông tại phòng làm việc của chị trên đường Hồ Tùng Mậu (Mai Dịch, Cầu Giấy, Hà Nội). Trước mặt tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, tự tin và trên môi luôn thường trực nụ cười. Chị quá khác so với chị của vài năm trước. Thấy tôi ngạc nhiên, chị cười và nói: “Để làm được những điều này, chị phải thay đổi chính bản thân mình trước đấy em ạ”.
Nhấp chén trà nóng, chị bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về tình yêu, những mất mát trước đây và cả niềm tin yêu cuộc sống mà hiện giờ chị đang có.
Chị và chồng là bạn học cùng cấp 3 với nhau. Ban đầu cả hai không nảy sinh tình cảm và chỉ coi nhau là bạn bè bình thường.
Cho để khi cả hai học xong, đi làm, gặp lại nhau thì gần như đã cùng trúng “tiếng sét ái tình”. Sau 6 tháng yêu nhau, anh chị quyết định về chung một nhà.
Chị Hà Anh chia sẻ về quãng thời gian bị chồng đánh. |
“Hạnh phúc chẳng tày gang”, khi chị sinh bé đầu lòng vào năm 2008 thì cuộc sống lại bắt đầu thay đổi. Chồng chị Hà Anh mở một công ty, công việc bận rộn, cộng với những mối quan hệ bên ngoài nên không có thời gian chăm sóc gia đình. Anh đi từ sáng đến tối còn việc nhà giao cho chị một tay vun vén. Chị Hà Anh khi đó ở tuổi 25 phải đối mắt với áp lực con cái, công việc, gia đình.
Có con, chi tiêu trong gia đình tăng lên, nhiều lần chồng tỏ thái độ khó chịu với chị khi thấy tiền đưa cho chị bao nhiêu hết bấy nhiêu.
“Anh ấy nói tôi chẳng được tích sự gì, chỉ giỏi tiêu tiền của chồng. Tôi ức quá vừa khóc vừa nói: 'Tôi chán cái cảnh này lắm rồi', nghe xong anh liền quay lại đáp thẳng vào mặt tôi 'cô không thích ở cái nhà này thì biến'...".
Tôi như phát điên lên với những câu nói đó, chỉ muốn ôm con bỏ về ngay lập tức. Mức độ cãi vã của chúng tôi ngày càng tăng lên chỉ vì những câu nói gây tổn thương đến lòng tự trọng của nhau. Có khi giận nhau cả tuần, chẳng ai nói với ai câu nào, cứ như 2 cái bóng vô hồn bên nhau”, chị Hà Anh kể.
Đến khi đứa con thứ 2 ra đời thì mâu thuẫn càng nhiều hơn, chị như bị “mắc kẹt ” giữa đống công việc thường ngày, gần như không ra khỏi nhà trừ lúc đi chợ và cho con đi học. Chồng chị đi làm về không động tay bất cứ vào việc gì, thay đồ xong lại vứt vung vãi khắp nhà.
Khi con không chịu ăn, quấy khóc anh cũng không để tâm đến. Những lúc như thế chị ức không chịu được, nước mắt lại trào ra, chỉ muốn buông bỏ hết để về với mẹ. Chị ước gì được quay về thời con gái, được tự do thoải mái vui chơi, không phải như bây giờ.
Có những ngày tháng chị và chồng cãi nhau như cơm bữa. Có những ngày tháng chị và chồng chìm trong giận dỗi, bực tức mà không thể nào thoát ra được.
Mỗi lần cãi chửi nhau hoặc bị chồng đánh là thêm một vết thương lớn trong lòng chị (Ảnh minh họa). |
Đỉnh điểm nhất là trong đêm tối, hai vợ chồng ngủ với nhau, chồng chị gọi tên người con gái khác. Tim chị như ngừng đập, nằm im để nghe không dám thở mạnh, sợ tiếng động anh sẽ ngừng nói. Rồi chị thức trắng đêm, trong lòng đầy uất hận, chị chỉ mong trời nhanh sáng để nói chuyện với chồng. Nhưng anh một mực chối, khi ấy, lòng chị chỉ còn một nỗi nghi ngờ.
“Trong một lần quá căng thẳng với nhau, anh đã lao lên giường, dùng chân đạp vào thẳng vào mặt tôi, rồi ghì mặt xuống giường, đấm đá tơi bời…Tôi khụy xuống và khóc. Khóc trong đau đớn quằn quại. Tôi chỉ muốn chết. Khi những suy nghĩ tiêu cực nhen nhóm hình thành thì tôi nghe được tiếng các con tôi gọi. Tiếng con khiến tôi bình tâm trở lại. Sau đó, tôi và chồng một thời gian dài chẳng ai nhìn mặt ai, mỗi người sống trong một phần của căn nhà”, chị Hà Anh kể.
Cứ thế, những tháng ngày đen tối nối dài khiến chị Hà Anh không tìm được lối thoát, chị vùng vẫy trong đau khổ…
(Còn nữa)
Tác giả: Mai Hằng
Nguồn tin: Báo Người đưa tin