Hoàn cảnh đáng thương mà chúng tôi muốn nhắc đến là của anh Nguyễn Bá Cường (SN 1976, trú tại xóm 12, xã Quỳnh Thạch, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An). Anh Cường là con thứ 2 trong gia đình có 3 anh em trai.
Ngay từ khi sinh ra, anh đã bị tàn tật bẩm sinh do nhiễm chất độc màu da cam từ người mẹ. Bà Hồ Thị Vân (70 tuổi, mẹ anh Cường) từng có 3 năm là thanh niên xung phong tại chiến trường Quảng Trị.
Bị nhiễm chất độc màu da cam nên 41 năm qua anh Cường không một ngày có thể đi lại được. Thân hình anh cũng chỉ như đứa trẻ với cân nặng chỉ 5 kg.
Tù lúc mới lọt lòng, cơ thể anh đã không giống như những đứa trẻ, phần thân và tứ chi của anh teo tóp không thể phát triển. Cho nên đến thời điểm hiện tại dù đã 41 tuổi nhưng anh chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh với cân nặng chỉ vọn vẹn 5kg.
Anh Cường bị liệt toàn thân, mọi hoạt động chỉ nhờ vào đôi tay teo tóp và cái đầu cử động một cách khó khăn. Mọi sinh hoạt cá nhân đều phụ thuộc hoàn toàn vào sự giúp đỡ của người thân trong gia đình.
Hiện tại sự sống của anh đang phải dựa hoàn toàn vào máy móc. Nếu không có tiền điều trị có thể anh không thể giữ được tính mạng.
Dù nằm một chỗ nhưng anh Cường được tiếng rất thông minh. Không một ngày đến trường nhưng anh lại biết chữ, sử dụng thành thạo máy tính. Anh Cường còn được người dân biết đến là một “nhà thơ tí hon” vì có khả năng sáng tác hàng trăm bài thơ rất hay. Thơ anh được đăng tải nhiều trên báo, tạp chí, được chia sẻ trên loa phát thanh của địa phương. Cuộc sống bất hạnh của người đàn ông tàn tật cứ bình lặng trôi đi cho đến ngày tai ương giáng xuống.
Chiều ngày 8/4 anh Cường đang ở nhà thì bất ngờ kêu đau đầu dữ dội, lên cơn co giật. Gia đình đưa đến bệnh viện thì được chuẩn đoán bị tai biến, xuất huyết não. Nhận thấy tình trạng nguy kịch, bệnh nhân được chuyển lên bệnh viện tuyến tỉnh ngay trong đêm.
Hiện tại, anh Cường hiện đang điều trị ở phòng cấp cứu, khoa thần kinh, bệnh viện đa khoa tỉnh Nghệ An trong tình trạng hôn mê, phải thở bằng ô xy. Bác sỹ cho biết bệnh tình anh Cường rất nặng.
Anh Hùng (anh trai anh Cường) dù tàn tật nhưng vẫn cố gắng lê đôi chân yếu ớt của mình vào bệnh viện chăm sóc em trai.
Tìm về hai gian nhà nhỏ của bà Hồ Thị Vân (xóm 12, xã Quỳnh Thạch), chúng tôi bắt gặp một người phụ nữ với dáng dấp nhỏ thó, lưng còng, mắt phải bị mù hoàn toàn, da đen sạm, mái tóc bạc, ngồi thấp thỏm trước hiên nhà. Hướng con mắt còn lại về phía đầu ngõ, bà rưng rưng như ngóng đợi.
Đã mấy ngày kể từ khi con trai nhập viện, bà Vân cũng như người mất hồn, mất ăn mất ngủ vì lo lắng. Không còn sức khỏe để đi lại, chăm sóc cho con, bà Vân chỉ biết ngồi ở nhà ngóng trông tin tức. Trách nhiệm chăm sóc con, bà trông chờ vào vợ chồng người con trai út, anh em họ hàng.
Không còn đủ sức vào bệnh viện với con, người mẹ già chỉ biết lặng lẽ ở nhà chờ đợi tin tức. Thương con bao nhiêu bà chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Chồng mất sớm, một mình bà vất vả gánh 3 đứa con. “Chúng khỏe mạnh đã đành, đằng này, 3 đứa con thì mất hai đứa tàn tật vì nhiễm chất độc da cam từ mẹ. Thằng con trai út may mắn hơn nhưng cũng ốm yếu lắm. Cả cuộc đời tôi đã vất vả, giờ sức cùng lực kiệt, con lại ốm đau, tôi đành bất lực”, gạt nước mắt, bà Vân trải lòng.
Hiện mẹ con anh Cường đang sống chung cùng với vợ chồng người con trai út. Vì tuổi già sức yếu, mắt mù, bà Vân không thể làm được gì ngoài việc ngày ba bữa ở nhà chăm sóc anh Cường. Thu nhập chính phụ thuộc vào 3 sào ruộng khoán mà vợ chồng con trai út đang nhận làm, tiền công nhận được hàng ngày từ nghề phụ làm cơ khí của anh Nguyễn Bá Phương (32 tuổi, con trai út của bà Vân) cùng số tiền 500 nghìn đồng trợ cấp hàng tháng của nhà nước dành cho người tàn tật.
Đơn xác nhận hoàn cảnh của gia đình anh Cường.
Từ khi anh Cường phát bệnh, gia đình vốn đã khó khăn càng thêm túng quẫn. Tài sản giá trị nhất trong nhà là xe máy cũ, phương tiện duy nhất của con trai út đi làm cũng phải bán đi để lấy 3 triệu đồng làm chi phí chữa trị. Ngoài ra, anh em họ hàng phải chạy vạy vay mượn tiền khắp nơi để có số tiền lớn lo cứu chữa cho anh Cường.
“Tôi lo lắng lắm, không biết tình hình con tôi ở bệnh viện giờ như thế nào. Chỉ cầu trời khấn phật cho con tôi được sống, đời nó đã quá bất hạnh vì phải gánh nỗi đau của mẹ rồi”, bà Vân nức nở.
Đã gần 1 tuần trôi qua bị tai biến nhưng anh Cường đến thời điểm này vẫn chưa tỉnh và đang được hồi sức tích cực.
Bà Hồ Thị Vân buồn bã khi chứng kiến cảnh con trai mình bị tai nạn nằm viện.
"Hiện anh Cường đang hôn mê và được các bác sỹ BVHNĐK Nghệ An hồi sức tích cực do bị đông máu trong não. Khi tỉnh trở lại, bác sỹ sẽ tiến hành hút máu não thì nhiều khả năng sự sống sẽ đảm bảo. Ở nhà, anh em tôi ai thuê gì thì làm nấy, chứ không có việc làm ổn định, không có lương gì cả. Bố thì mất năm 2004 sau một cơn bạo bệnh. Từ ngày đưa anh Cường vào viện cũng hết khá nhiều rồi...", anh Phương em trai anh Cường buồn bã chia sẻ.
Ông Nguyễn Sỹ Lực - Phó chủ tịch UBND xã Quỳnh Thạch cho biết: Hoàn cảnh gia đình anh Cường bà Vân hết sức khó khăn, họ là một trong những hộ gia đình nghèo triền miên của xã. Bản thân anh Cường bị tàn tật do nhiễm chất độc da cam từ mẹ nên cả đời chỉ nằm một chỗ, sinh hoạt phụ thuộc hoàn toàn vào người thân. Mẹ anh Cường lại già yếu, mắt mù không thể làm được gì kiếm thu nhập. Giờ anh Cường lại bệnh nặng khiến kinh tế gia đình lâm vào cảnh kiệt quệ. Hoàn cảnh của anh Cường đang rất cần sự đồng cảm sẻ chia của độc giả xa gần.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
Bà Hồ Thị Vân, xóm 12, xã Quỳnh Thạch, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An.
Số ĐT: 01637.687.158 - anh Phương em trai anh Cường.
Tác giả: Nguyễn Duy
Nguồn: Dân Trí