Trong khoảng thời gian đó, công ty cũng đã kịp đưa một người khác lên thay thế vị trí của em, bởi vì họ cần một người toàn thời gian chạy dự án giai đoạn nước rút. Tôi hỏi em “Sao lại để người bỏ ta lần nữa à?” trong khi người khác thì nghĩ em nên rời bỏ, nhất là giai đoạn anh nhập viện.
Thực ra trước khi tai nạn phải nằm viện dài ngày thì giữa anh ta và em đã trục trặc. Vậy mà em vẫn tận tình để khi khỏe mạnh thì người ta quay đi. Em bảo “Em biết sẽ có ngày kể từ trước khi anh ấy tỉnh lại” nhưng em vẫn chăm sóc đấy chứ, chắc sau lần đó em mới đủ trả hết nợ cho người ta.
Biết tin “hắn rũ áo ân tình”, những người quen đều bức xúc và thấy nuối tiếc khoảng thời gian em vất vả chăm sóc anh ta. Có người hỏi: “Sao lần nào cũng để người phụ mình, trong khi đó mình có thể lật bài trước cơ mà”. Em lắc đầu: “Em có làm sao đâu, em biết họ sẽ phụ mình đấy chứ nhưng em để họ từ từ đi, còn em thì thực ra đã biết điều đó lâu rồi nên đâu có sốc, thấy nhẹ nhàng thôi”.
Tôi vẫn nhớ hồi đại học, em và một người bạn làm chung một clip để dự thi. Tới khi em được chính một thành viên ban giám khảo báo tin riêng rằng người bạn của em đã gửi dự thi và đứng tên độc lập. Trong mối quan hệ sẵn có, em hoàn toàn có thể lật lại bằng cách nhờ người quen hướng dẫn và làm thủ tục đăng ký sỡ hữu quyền tác giả. Nhưng em đã lặng lẽ từ chối việc đó dù phần lớn công sức là em làm, người bạn kia chỉ là theo dõi quá trình em làm và xin cùng được đứng tên để sau này trong profile xin việc được đẹp hơn. Trước khi tốt nghiệp, em còn cho cô bạn đó vay tiền. Ngày cô bạn chiếu clip cho cả lớp xem, em chỉ bảo “Cậu không thấy xấu hổ là được”. Em cũng không cắt đứt tình bạn đó cho tới khi cô bạn xin được việc và tự khẳng định giữa hai người chỉ quen biết sơ sơ.
Nhiều người thân quen hay mắng em “ngốc dại”, “sao để họ lợi dụng”, “sao không lật bài cho họ bài học đau đớn”… Em bảo em không phụ người đó là lựa chọn của em còn họ phụ em, lợi dụng em là nghiệp của họ, nếu không thì đơn giản là sứ mệnh của mối quan hệ đó đã hết. Em không muốn là kẻ phản bội, là người ruồng bỏ khi người khác cần mình. Chỉ có điều em ý thức được rõ họ đang “coi mình ra sao” để em không kỳ vọng hay đòi hỏi vào họ. Nghĩa là trước mỗi sự tan vỡ đó, em có buồn nhưng em không sốc, không tổn thương, đớn đau. Tưởng em bị động nhưng thực ra em chủ động vì em lường trước và đoán trước được. Nhưng em không muốn thể hiện mình trên cơ, em không từ bỏ trước, nhưng em khẳng định em biết rồi thì sẽ không còn xem họ là quan trọng nữa.
Em đi đến tận cùng trong mối quan hệ, kể cả đồng nghiệp, tình yêu, tình bạn và khi đã đi tận cùng rồi thì không còn gì hối hận nữa, lại sẵn sàng một con đường mới, rất ít khi day dứt, lưu luyến chuyện cũ, người cũ.
Đôi lúc tôi nghĩ cách sống của em thật bằng bằng, nhạt nhạt. Nhưng nhìn lại nhiều chuyện, tôi lại thấy hóa ra em đã thực sự đạt được một cảnh giới của sự tha thứ và buông bỏ. Những người không phụ người khác mới thực sự là người thắng được chính bản thân họ.
Tác giả: TH
Nguồn tin: Báo Phụ nữ Việt Nam