Còn nhớ hôm đó, mẹ anh kêu toáng nhà lên là có 500 nghìn bà đút trong túi mà giờ không biết biến đâu mất. Tôi thì chẳng mấy khi để ý chuyện đó nên cũng chẳng nói gì. Mẹ chồng tôi bảo, tờ tiền ấy co nf có in chữ của mẹ, vì hôm đó nghịch cái gì đó, mẹ kí vào cho vui, bây giờ nhìn thấy là mẹ nhận ra ngay.
Nghe mẹ nói thế, tôi nghĩ, đó là chuyện của mẹ. Nhà này thì có 4 người, bố mẹ chồng, vợ chồng tôi, ai lấy mà mất. Chắc mẹ lại đánh rơi ở đâu đó. Mẹ bảo nhất định không có chuyện đánh rơi vì hôm rồi mẹ còn đút trong túi quần, mà túi quần bỏ vào máy giặt. Tiền polyme thì chắc chắc không thể nào hỏng được. Nhưng mẹ tìm mãi không thấy đâu. Mẹ mà nhìn thấy là mẹ nhận ra ngay, tìm khắp trong nhà từ trên xuống dưới đều không thấy.
Vì mẹ không bao giờ ấn tượng với tôi nên tôi hiểu, trong thâm tâm mẹ nghĩ là do tôi lấy. Mấy lần mẹ cũng mất cái này, cái kia. Tôi không biết do mẹ đãng trí hay mẹ quên ở đâu, hay chó mèo gì tha mất nhưng lần nào cũng vậy, mẹ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi sợ mẹ nghĩ tôi này kia, nhưng mà không hiểu sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy. Tôi đã bao giờ lấy của mẹ cái gì? Hay mẹ nghĩ, nhà tôi nghèo, công việc của tôi cũng thu nhập thấp nên tôi có ý trộm đồ của mẹ chăng?
Tôi thấy mình bị xúc phạm. Nhưng lần này, theo mẹ thì mẹ đã ‘bắt quả tang’ tôi lấy tiền của mẹ. Tôi đi chợ, lúc xuống dưới nhà, rút tiền ra, tự nhiên tờ 5 trăm của mẹ rơi ra từ trong túi. Đúng là có chữ kí của mẹ thật. Mẹ hô hoán lên như bắt được trộm ‘này, tiền của tôi đây mà, 5 trăm này có chữ kí của tôi này, đúng là tiền của tôi, sao lại ở trong túi của con dâu?’.
Tôi giải thích nhưng cứng họng. Mẹ tôi dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn tôi và vu cho tôi tội ăn cắp. Chồng tôi không biết chuyện gì cũng chỉ mặt tôi và bảo ‘tôi thật không ngờ…’. (ảnh minh họa)
Cả nhà tôi chạy lại như bắt được trộm. Tôi hốt hoảng khi tờ 5 trăm rơi ra từ túi mình. Nghĩ lại thì mới ớ người ra. Thôi chết rồi, hôm đó, tôi giặt đồ, có thấy tờ tiền rơi ra thật nhưng không biết là bao nhiêu, túm vội đút vào túi quần. Vậy là từ hôm đó tới giờ nó cứ yên vị trong túi. Tôi nào biết là tiền của ai và bao nhiêu. Mẹ nói thì tôi có để ý gì. Vì bản thân tôi có bao giờ làm điều sai trái cũng đâu nghĩ chuyện mình lấy tiền của mẹ.
Tôi giải thích nhưng cứng họng. Mẹ tôi dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn tôi và vu cho tôi tội ăn cắp. Chồng tôi không biết chuyện gì cũng chỉ mặt tôi và bảo ‘tôi thật không ngờ…’.
Tôi không nói được gì, nước mắt trào ra như mưa. Tôi thật không ngờ, chồng tôi lại nghi vợ mình có tính ăn cắp, mà có đáng gì? Con cái ở nhà bố mẹ lại đi ăn cắp tiền của bố mẹ, anh nghĩ sao mà như vậy? Anh bảo tôi mau xin lỗi mẹ anh và cấm tiệt từ nay không được như thế…
Tôi không nói câu nào, lập tức chạy lên nhà, sắp xếp đồ đạc và viết đơn ly hôn, kí luôn vào. Tôi biết, việc làm đó tuy vội vàng nhưng tôi không bao giờ hối hận. Người đàn ông tôi thương yêu nghi ngờ tôi, bố mẹ chồng đổ tội tôi ăn cắp thì tôi còn sống làm sao được trong căn nhà này? Rồi từ nay, tôi sẽ mang bộ mặt của kẻ cắp để đối diện với họ, lãnh ô nhục cho bản thân mình.
Điều đau khổ nhất là chồng không tin tôi lại tin mẹ chồng, tôi còn hi vọng gì mà sống ở bên cạnh anh. Thôi thì, ly hôn vì 5 trăm nghìn cũng là đáng với anh rồi. Tôi còn yêu chồng và vô cùng hận anh, nhưng tôi đã quyết thì không thể thay đổi. Ly hôn thôi, cạn tình cạn nghĩa với nhau rồi!
Tác giả bài viết: TG