Chúng tôi yêu nhau hơn 2 năm. Tình yêu bắt đầu từ tình đồng nghiệp, hồn nhiên trong sáng như bao người khác, có giận hờn, cãi vã, rồi lại vì yêu, cuối cùng lại trở về bên nhau.
Tôi và anh đã cùng vẽ ra một tương lai tươi sáng, với ngôi nhà nhỏ cùng những đứa con. Chúng tôi sẽ đi làm, tiết kiệm, làm giàu, lo lắng cho con cái và ba mẹ 2 bên chu toàn, ngày đó thật đẹp. Tôi năm nay dù 28 tuổi vẫn còn mơ mộng về cuộc sống màu hồng, về tình yêu lãng mạn, giờ ngồi viết những dòng tâm sự này, tôi nhớ da diết ngày ấy, tất cả những gì dành cho nhau đều nồng ấm, chân thành.
ảnh minh họa |
Có lẽ yêu lâu nên chán, gần đây, chúng tôi cãi vã thường xuyên hơn, mỗi lần cãi nhau gần như chia tay. Anh không còn sợ mất tôi nữa, bất cần, tàn nhẫn, sẵn sàng dành cho tôi những lời cay độc nhất. Tôi đau khổ, trả đũa, quyết tâm chia tay anh, thậm chí tôi còn muốn lấy chồng thật nhanh để trả thù anh. Đôi lúc anh nói thương tôi nhiều, thương hơn cả bản thân, nhưng tôi cứ làm cho anh buồn chán, anh sợ phải đến gần tôi.
Tôi xem lại bản thân, thấy lỗi lầm là từ mình. Tôi hay cằn nhằn, nhạy cảm quá mức, hay can thiệp quá nhiều vào những chủ kiến của anh. Tôi nghĩ chính vì tôi mà anh thay đổi. Tôi muốn sửa đổi, níu kéo anh quay về nhưng chúng tôi lại tiếp tục cãi nhau vì những chuyện không biết từ đâu ra. Mối quan hệ của tôi và anh dần trở nên mỏng manh hơn, anh dễ nổi giận, còn tôi không dám làm anh phật ý. Cãi nhau chuyện gì tôi đều bỏ qua tất cả tự trọng để xin lỗi anh trước.
Trong một lần cãi vã, tôi đã quyết định vào xem tin nhắn facebook của anh. Trước giờ, tôi vẫn luôn tin bạn trai là người đàng hoàng, đứng đắn, chung thủy. Nhưng khi nhìn những tin nhắn ấy, tôi chỉ biết khóc nghẹn. Những cuộc nói chuyện gần nhất, anh kể với bạn về chiến tích khi tán gái về chuyện tình 1 đêm của anh và những cô gái chân dài.
Như vậy, tôi vẫn cho rằng, mình có thể bỏ qua, vì họ là... đàn ông, khó tránh khỏi những chuyện như vậy. Thế nhưng, khi kéo tiếp những dòng tin nhắn, tôi rụng rời khi anh nói với bạn rằng muốn chia tay với tôi, rằng anh đã quá chán tôi, chỉ muốn tìm 1 cái cớ chia tay cho xong. Anh vẫn cố tiếp tục mối quan hệ này, chỉ vì... bố tôi làm to, còn nhờ vả được.
Tôi đau đớn muốn rời xa anh ngay lập tức, khóc suốt một đêm. Tôi nghĩ đến chuyện chủ động chia tay anh, nhưng sáng sớm thức dậy vẫn thấy tôi cần anh, nhớ đến những khi anh ôm ấp, vỗ về, che chở. Tôi biết mình không thể sống thiếu anh.
Tôi yêu anh, không muốn mất anh nhưng nếu tiếp tục thì tôi thật là kẻ vô duyên và ngu ngốc.
Hiện tại, dù biết tôi đã có bạn trai, nhưng một người họ hàng vẫn làm mối cho tôi với một anh chàng khác. Sau những đêm dài khóc lóc, đau khổ, tôi đã quyết định sẽ hẹn hò với người được giới thiệu, không cần yêu, nếu hợp, tôi sẽ cưới. Tôi muốn cho anh thấy không có anh, tôi vẫn sống tốt và gặp được những người tốt hơn anh./.
Tác giả: PV
Nguồn tin: Báo VOV