Chàng trai trẻ Nguyễn Minh Khánh ăn mặc phong phanh với chiếc áo phông trắng đã cũ, bên ngoài khoác chiếc áo đồng phục từ ngày còn cấp 3 đang cầm chặt tay bố mà cố nén nước mắt vào trong. Giọng run run, sợ hãi, em cầu xin bố hãy cố gắng, đợi em thêm một thời gian nữa để vay được tiền rồi sẽ cho bố đi viện.
Thương con trai vất vả, bố của em là anh Nguyễn Mạnh Hùng dù đang rất yếu vẫn cố thều thào dặn con: “Cứ chăm chỉ học tập thôi, đừng lo cho bố”.
Anh Hùng bị ung thư dạ dày nhưng không có tiền đi bệnh viện điều trị tiếp. |
Vội vã bắt xe khách về quê thăm bố, Khánh sợ hãi bố sẽ bỏ mình mà đi. |
Bất lực và sợ hãi khi mỗi ngày trôi qua sức khỏe của bố lại càng yếu, Khánh nghẹn ngào tâm sự: “Bố em phát hiện bệnh từ năm ngoái và cũng đã lên viện xạ trị được 6 lần rồi. Những chỗ có thể vay được tiền, mẹ em đã vay cả rồi, giờ không vay ai được nữa nên bố em phải ở nhà không lên viện nữa. Em biết căn bệnh của bố em nếu không chữa trị thì chỉ có chết thôi chị ạ”.
Gương mặt buồn thiu, Khánh giận bản thân vì bất lực không lo được cho bố. |
Em hiện đang là sinh viên năm 3 trường Đại học Kiến trúc Hà Nội. |
Lắng nghe từng lời con nói, mẹ của em, chị Nguyễn Thị Bích chỉ biết cúi gằm mặt như để cố nuốt hết những cay đắng vào lòng. Bản thân làm nông nghiệp, thu nhập phụ thuộc hoàn toàn vào mấy sào ruộng, dù có chăm chỉ lam làm lắm chị cũng chỉ lo đủ cái ăn hàng ngày. Còn tiền chữa bệnh cho chồng, chị đã hỏi vay tất cả những nơi có thể. Con trai hiện đang học đại học, cũng phải tự bươn trải đi làm để tự lo lấy thân vì bố mẹ nghèo chẳng thể giúp gì được.
“Cháu hiện đang học năm 3 rồi chị ạ. Ngoài giờ đi học, cháu đi làm thêm các việc để kiếm tiền ăn và đóng phòng trọ. Từ năm trước khi biết bố bệnh, nó cứ ki cóp từng đồng, ăn không dám ăn, cũng chẳng bao giờ mua cái gì cho mình cả. Chị nhìn con xót lắm mà không biết làm sao, anh thì cứ nằm đau đớn thế kia”.
Chị Bích chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng nên cũng bất lực nhìn chồng đau đớn. |
Chị Bích nghẹn ngào, từng lời nói ra là bao nhiêu xót xa và nước mắt. Thương chồng, rồi lại nghĩ đến con, chị chỉ biết ngậm ngùi khóc vì bất lực, vì không thể làm gì khác được. Thương bố, mẹ, Khánh nhiều lần cố làm thêm giờ và ứng trước số tiền công ít ỏi của mình nhưng cũng không đủ một lần đi viện của bố. Bố thì cứ yếu dần, yếu dần đi không biết còn cầm cự được đến bao giờ nữa.
“Bố ơi, bố gắng lên được không bố? Con nhất định mượn được tiền cho bố đi viện mà” – Khánh bật khóc nấc lên từng tiếng, vừa nắm chặt tay bố, vừa nghẹn ngào trong sự chứng kiến của chúng tôi.
Xót thương cho hoàn cảnh của gia đình em, chú Vũ Văn Thế- Trưởng thôn 3, xã Đinh Xá, TP. Phủ Lí, Hà Nam cũng ái ngại tâm sự: “Nhà cô chú Hùng, Bích nghèo khổ từ xưa rồi, giờ chú ấy lại bị bệnh hiểm nghèo nên càng bi đát hơn. Cháu Khánh ở đây ngoan ngoãn, chịu thương chịu khó và học giỏi cả làng tôi ai cũng quý mến nhưng thật sự là lo cho tương lai của cháu. Mấy lần tôi gặp cháu vội vã từ Hà Nội về, nó tâm sự rằng nó sẽ cố đi làm nhiều việc nữa để có tiền cho bố đi viện. Nghe cháu nói xong, tôi lo nhiều hơn vì cháu đang ở tuổi học hành mà vất vả quá, không biết rồi cháu có tiếp tục đi học được nữa hay không”.
Hai mẹ con chỉ biết cầu xin bố đừng chết nhưng lại không có tiền cho bố đi bệnh viện. |
Nỗi lo đè nặng lên vai chàng sinh viên trẻ khi tính mạng của bố đang bị đếm ngược từng ngày. |
Tâm sự của chú Thế khiến chúng tôi cũng giật mình, thảng thốt khi nghĩ đến Khánh. Chàng sinh viên trẻ năm 3 đang học Đại học Kiến trúc Hà Nội nhưng trên vai vác nặng trách nhiệm với người bố kính yêu. “Bố còn sống ngày nào, em còn hạnh phúc ngày đó chị ạ nên em sẽ cố gắng hơn nữa” – Khánh nghẹn lại nói khi đôi mắt cũng đã đỏ hoe, ngập nước. Thương em quá Khánh ơi, khi còn đang đi học nhưng gánh nặng trĩu oằn vai không biết đến bao giờ mới đỡ.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: Chị Nguyễn Thị Bích (thôn 3 Đinh Xá, xã Đinh Xá, TP. Phủ Lí, Hà Nam) Số ĐT: 034.3412.408 |
Tác giả: Phạm Oanh
Nguồn tin: Báo Dân trí