Giới trẻ

Người phụ nữ gạt nước mắt viết tâm thư cay đắng: "Em nhường chồng cho chị"

Khi phát hiện chồng ngoại tình và đến lúc bước ra từ tòa án, người vợ này đã quả quyết: "Chúc 2 người vui vẻ. Răng long đầu bạc. Em nhường chồng cho chị. Chị ráng giữ".


Từ tòa án bước ra, bao nhiêu kỷ niệm ùa về, như 1 thước phim quay chậm....

Tôi và anh quen nhau được 5 năm, trải qua bao thăng trầm. Tôi đã cãi lời mẹ và ngoại, làm mọi cách để cưới anh....

Khi tôi về nhà chồng được 3 ngày thì phát hiện ra anh làm 1 người con gái khác có thai rồi "truất ngựa truy phong"...

Lúc đấy, tôi đã định li hôn, nhưng anh thì quỳ xuống cầu xin tôi... còn mẹ anh bảo đó là chuyện trước khi kết hôn, tha thứ cho anh 1 lần. Nghĩ đến đứa con trong bụng, tôi cắn răng mà quên đi...

Nhớ như in cái ngày tôi siêu âm, bé Sushi tim thai yếu, lúc nghe tim, lúc không nghe... tôi và anh tối nào cũng bị mẹ tôi bắt ngồi đọc kinh 1 tiếng? Ngày Sushi sinh ra đời, chúng ta đã vui biết bao...

Thương con, tôi muốn ở nhà chăm con, nội trợ đến khi con 3 tuổi đi mẫu giáo. Chúng ta dọn về căn hộ ở, tôi từ 1 đứa được nuông chiều phải tự mò mẫm làm việc nhà, nấu ăn, làm bánh, giặt đồ... 4g30 sáng dậy làm đồ ăn sáng cho 2 cha con và nấu luôn đồ ăn trưa cho anh mang đi làm.

Rồi mình cũng có đứa thứ 2 lúc Sushi lên 2 tuổi. Niềm vui chưa bao lâu thì bác sĩ nói rằng thai yếu, cần dưỡng...

Sau bao chờ đợi trong phòng hồi sức, tôi cũng được ra... nhưng không ai cười vui cả, con tôi cũng không thấy đâu. Con ngoan lắm, trước đó đã chết lâm sàng.

Nhưng ba mẹ nó đến được 10p là nó đi... Tay ôm chặt con, lúc đấy 11g khuya, chạy thẳng đến chùa cầu siêu để mai hỏa táng...

Tôi vẫn ôm chặt con như thế, hôn nó... lúc quan tài con được đưa xuống hầm, tôi còn không tin, không tin mình đã mất đứa con này... đau đớn dường như mất hết, trong tôi trống rỗng....

Vừa đau, vừa buồn, vừa nghỉ dưỡng, tôi trầm cảm mà không hề hay biết... nhiều lúc rạch tay muốn tự tử, lúc thì la hét, lúc thì vào toilet bứt tóc, đập đầu cho bớt nhức đầu... Bác sĩ nói tôi khó có con lại được vì tử cung mỏng. Tôi im lặng, trống rỗng rồi.

Đến 1 ngày nọ, cô giúp việc lên tiếng nói tôi rằng: " Thy, lo giữ dáng lại đi, sồ sề quá rồi, đàn ông thấy vậy chán. Nó có con khác bây giờ".

Tôi nhìn gương. Mình mập lên nhiều, lúc đi sinh là 90kg, giờ còn 88kg, đồ thì toàn mặc đồ bầu lúc có bầu Sushi, quần xịp cũng rách tơi tả. Chăm chút cho chồng con ra ngoài không thua kém ai thôi. Chứ mình mập xấu vậy có dám ra đường hay qua họ hàng đâu mà cần đẹp.

Mỗi lần ra đường hay qua thăm nhà chồng cũng mặc cảm... Tôi nói với cô giúp việc: "Ai ngoại tình chứ chồng em ko bao giờ đâu. Có con rồi chứ có phải mới quen đâu. Vợ chồng chung thủy, con cái nữa. Em chọn chồng út không cần lo".

Một ngày nọ, mẹ tôi cho người theo dõi và biết anh ngoại tình. Tôi không tin, đến khi anh thừa nhận.. mẹ tôi 3 lần kêu anh ngồi nói chuyện mà ko cho tôi hay.

Đặt vợ con và người tình lên bàn cân rồi kêu anh suy nghĩ lại. Nhưng anh vẫn không thể chấm dứt. Mẹ tôi đành nói cho tôi biết sự thật dù biết tôi sẽ shock... anh ôm đồ đi và nói cần thời gian suy nghĩ...

Trước ngày giỗ con tôi 1 ngày, anh kêu tôi ra nói chuyện. Bảo rằng hết tình cảm với tôi, muốn sống với người kia... anh và cô ta người này xăm tên của người kia viết bằng số.

Nhưng sau đó vài hôm anh lại nói đã suy nghĩ kỹ rồi. Dọn hẳn về sống với vợ. Chờ mẹ tôi và ngoại tôi đi xa về là xin lỗi người lớn rồi hàn gắn. Đêm đó anh bệnh. Tôi thức cả đêm chăm, xoa bóp bấm huyệt khi anh nói nhức chân... đến khi cô ta nhắn tin cho anh.

Tôi mở ra xem thì cô ta gửi hình 1 đống quần xịp nam. Bảo là "em giặt sạch sẽ thơm tho rồi, anh qua mặc thử xem". Tôi đã giả làm anh chat với cô ta. Hóa ra 2 ngày trước anh vẫn còn nói yêu thương cô ta và về với vợ chỉ vì con...

Vậy mà anh nói rằng không hiểu sao tôi lại tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, anh có lỗi với tôi, nếu anh ko còn yêu tôi thì 10 đứa con cũng không thể níu kéo anh về... anh nói với cô ta là tôi tuy đẹp mà xấu tính, anh không chịu nổi...

2 năm qua, tôi chết đi sống lại 10 lần hơn..

Đến khi anh thất nghiệp, anh nói anh nợ gần 100 triệu. Xin tôi giúp anh trả. Vì tình nghĩa vợ chồng. Vì để anh có đầu óc thảnh thơi tìm việc nên tôi chấp nhận. Nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy. 2 người đeo đồng hồ cặp kỷ niệm...

Gần đây, anh nói anh bệnh không có tiền khám, tôi vẫn cho anh mượn. Đến tháng đóng học con tôi hết tiền... Anh nói anh không muốn dính dáng đến tôi... tôi làm khổ đời anh. Tại sao lúc anh vui anh đi đâu ko biết. Lúc anh thất nghiệp, khốn khó, nợ nần... anh quay về tìm người vợ này?

Tháng cuối năm tụi tui dân sale không được nghỉ ngơi. Đầu óc căng như dây đàn. Đến thời gian gặp con tôi, đưa con đi chơi cũng khó.

Nhưng tôi ko biết anh muốn chứng tỏ với ai mà tự đưa đơn lên tòa. Thật sự tôi ko hề muốn hàn gắn với anh nữa... nhưng anh có thể lựa thời điểm khác...

Anh nói rất hay... làm cha mẹ phải như vầy... anh nhìn đi. Con chúng ta đáng ra phải được tình cảm của cha mỗi tối.

Chúc 2 người vui vẻ. Răng long đầu bạc. Em nhường chồng cho chị. Chị ráng giữ.

Đơn tôi đã ký. Hãy để mẹ con tôi yên. Để đầu óc tôi thanh thản kiếm tiền lo cho con tôi.

- Khi viết những dòng chia sẻ về việc chồng ngoại tình và bản thân đã buông bỏ mục đích lớn nhất của bạn là gì?

Khi chia sẻ những dòng này lên mạng mình đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng mình vẫn quyết định post.

Thứ nhất, khi ra đi, vì muốn hợp thức hóa chuyện ngoại tình, cho mọi người đồng tình nên chồng mình đã nói với đồng nghiệp, bạn bè, tất cả bên gia đình bên chồng... là mình và gia đình mình khinh khi gia đình chồng nghèo, rằng vì không chịu nổi tính tiểu thư của mình và do mới ly thân mà quen ngay người khác nên nhà vợ gắn cho tội ngoại tình.

Lúc đó, mình nghĩ qua rồi, chồng đã biết sửa đổi, nghĩ rằng xấu chàng thì hổ ai. Nên mình im lặng để gia đình bình yên. Nhưng hiện nay mình là người nuôi bé Sushi, mình không muốn im lặng để người khác nghĩ Sushi có người mẹ như thế.

Lý do thứ 2, vì mình thấy hiện nay chuyện ngoại tình nhan nhản. Giống như là chuyện thường ngày ở huyện. Với lý do "tình yêu không có lỗi", "cuộc sống có bao nhiêu, thích ai thì nói, yêu ai thì yêu, bản thân vui là được"... mình không hiểu sao lại có suy nghĩ vậy.

Phải nói là mình đầu óc hơi cổ hủ, với mình khi kết hôn có ý nghĩa lắm. Không đơn giản là 1 tờ giấy... tình yêu 3 năm là hết, hôn nhân ngoài tình yêu ra còn đạo nghĩa vợ chồng, còn là thói quen, sự gắn kết... đặc biệt khi có con, đó là mái ấm, là sự liên kết.

Còn nhiều chị em đồng cảnh ngộ như mình, vì cả nể, vì sĩ diện gia đình... đã im lặng, chịu đựng. Nhưng càng im lặng thì các ông chồng càng lấn tới, biết mình sai ở đâu, ngoại tình luôn có lý do chính đáng...

Còn các cô bồ thì càng xuất hiện nhiều nhân danh tình yêu cao cả hoặc nghe phiến diện mà đồng cảm rồi thành lý do cuộc đời bất công mà dấn thân vào... Không ai đi ngoại tình mà nói tốt cho vợ.

"Vợ mình, con mình còn bị đối xử như thế. Thì dám chắc quá khứ của mình không trở thành tương lai của chị sao?"

Bài viết này, mình hy vọng mọi người nhìn nhận lại. Các chị vợ nên vì mình 1 chút. Đừng nghĩ như mình, kết hôn là xong 1 đời, mọi thứ trên đời đều có hạn sử dụng của nó. Những anh chồng nếu lỡ như vậy, xin hãy 1 lần thôi, nhìn lại vợ mình, con mình mà quên đi tình yêu sai trái ấy.

Hãy nhớ, anh cũng có 1 thời có tình yêu mãnh liệt với vợ mình. Thời gian, rồi khi vào hôn nhân bao nhiêu mối lo đến với cô ấy, rồi con cái... nhưng nếu anh thử làm vợ, làm mẹ 1 ngày, anh sẽ thấy nó không đơn giản như anh.

Vợ anh từng đẹp, từng đang yêu, từng diụ dàng, từng có lý tưởng... nhưng sau khi về làm vợ, mấy ai giữ được những cái đó?

Giờ đây lại vô số lý do để quen các chị. Vợ mình, con mình còn bị đối xử như thế. Thì dám chắc quá khứ của mình không trở thành tương lai của chị sao?

Lý do thứ 3 mình muốn post lên để khép lại quá khứ, đánh dấu mình không được quên đi ngày này. Nhưng không ngờ bài viết lại được mọi người quan tâm đến như vậy...

- Đọc bài viết của bạn nhiều người thấy cay đắng, phụ nữ hy sinh tha thứ và cuối cùng vẫn chỉ nhận được kết cục buồn... Vậy nếu làm lại, bạn có tiếp tục tha thứ hết lần này đến lần khác?

Phụ nữ chúng ta dễ mềm lòng. Ngoại tình sẽ đáng được tha thứ với trường hợp anh chồng ăn năn hối lỗi, muốn về xây dựng lại.

Vì ai cũng có lỗi lầm. Nhưng lần 1 đó là sự tha thứ, đến lần 2 đó là sự khoan dung, và tin mình đi, nếu có lần 2 thì nhất định sẽ có lần 3, lần 3 thì mình thành ngu muội mất rồi... 2 năm nay bạn bè, gia đình đều nói mình ngu ngốc, nói mình sức chịu đựng như siêu nhân...

Nhưng mình chỉ nghĩ được là không ai thương con mình bằng cha ruột nó. Cha mẹ mình li dị, mình hiểu cảm giác thiếu thốn tình thương. Muốn được cha mẹ đưa đi học, rước về, muốn được ăn cơm gia đình đủ cha mẹ.

Cha dạy học, mẹ nấu cơm, cha la rầy thì sẽ có mẹ bênh vực... Trải qua tất cả mình đã sáng suốt khi nhận ra được rằng con mình không đáng bị chia sẻ tình cảm. Nếu làm lại mình sẽ quyết đoán hơn, chứ không để đến mức cay đắng như thế này...

"Nếu làm lại mình sẽ quyết đoán hơn, chứ không để đến mức cay đắng như thế này..."


- Ở cuộc hôn nhân này bạn thấy cay đắng và hối tiếc nhất điều gì?

Ở cuộc hôn nhân này, mình thấy mình không nên ỷ là đã kết hôn rồi, là coi như xong, là suốt đời, là mãi mãi... dù kết hôn, vẫn giữ lý tưởng của mình, dung hòa được giữ tình cảm con và tình cảm cho chồng. Đàn bà rất nhạy cảm.

Khi phát hiện gì phải nói rõ ràng ngay. Không như mình, khi có bầu nghe phong phanh vài vụ chồng mình cùng 3, 4 chị đồng nghiệp đã có gia đình, có con, cặp kè nhau. Nhưng mình tin chồng lắm. Bỏ ngoài tai hết.

- Để có thể kể lại câu chuyện 1 cách bình thản như thế, cũng không có những cơn hờn ghen đổ lửa, chắc hẳn bạn đã từng trải qua những đau đớn cùng cực...

Đỉnh điểm là thời gian mình trầm cảm, đang đi trị bệnh xương và nắn xương. Chắc do vừa sinh con, bé mất, mình không nằm nghỉ dưỡng mà chạy đi lo mai táng bé, lên chùa, rồi cúng thất, làm việc nhà. Lúc đó mình không nghỉ ngơi, làm cho quên đi.

Năm trước mất con, năm sau ngay ngày giỗ con chồng lại nói hết thương, lựa chọn ra đi theo tình yêu vì quá sâu đậm rồi... lúc đó mình chỉ chua xót mỉm cười. 10 năm so với 2 tháng, 10 năm không là gì sao?

Rồi mỗi lần anh ý về hàn gắn, cô ấy lại post zalo chế độ riêng tư, rằng cô ấy đi làm bao giờ chỉ chỏ, soi mói đàm tiếu. Mà thôi không sao, anh ấy vui là được.

Đọc xong anh ấy lại dọn đồ đi qua ở với cô nàng. Lúc mới đầu mình cũng giống như những người vợ bình thường khác, cũng muốn đánh ghen, lên công ty, chặn đường hoặc dằn mặt đủ kiểu, nhưng mình nhìn lại con mình... mình bừng tỉnh.

"Tình yêu không có lỗi, nhưng yêu và chấp nhận sống với người có gia đình vậy là có tội"


Nếu mình có gì con bé sẽ ra sao? Mình đã có con, phải tích phước đức cho con, vì đời có luật nhân quả mà.

Mình không hiểu, cô tình nhân đó cũng li dị vì chồng ngoại tình, từng đau khổ vì người thứ 3, cũng có đứa con gái như mình (thời gian hàn gắn, chồng mình kể) mà sao nhẫn tâm gây nỗi đau đó lên người 1 người phụ nữ khác?

Những lần chồng về, mình muốn nhà yên nên mình và gia đình xem như không có gì. Không ai đánh đụng đến chuyện quá khứ. Vì hơn ai hết mình và gia đình muốn bé Sushi đầy đủ mẹ cha, tình thương.

Nhưng vài ngày, cô ấy lại kêu bạn thân chồng mình ra nhậu, khóc lóc, miệng bảo đừng cho chồng biết, để chồng hạnh phúc. Xong rồi cô ấy xỉn, anh bạn chồng lại điện thoại kêu chồng mình ra chở cô ấy về. Thế là chồng lại đi tiếp.

Đến giờ mình nghĩ lại, những lần chồng về hàn gắn như là chút lương tâm còn sót lại của 1 người chồng, người cha.

Tuy nhiên điều đó đã không thắng được cám dỗ, mù quáng... tình yêu không có lỗi, nhưng yêu và chấp nhận sống với người có gia đình vậy là có tội.

- Đến giờ nói thực đi khi đã bắt đầu bước ra khỏi cuộc hôn nhân bạn đã cảm thấy thanh thản chưa?

Từ hôm chồng trả giá về tiền chu cấp con mình, từ lúc chồng bảo nếu không phải cô kia do phá thai nhiều lần không thể có con được thì anh ấy và cô ta đã có con với nhau rồi.

Từ lúc anh nói chỉ trong tâm anh nhớ anh từng có 1 đứa con gái ruột là đủ, không gặp cũng không sao. Anh và cô ta nuôi con cô ta là được.

Từ lúc trên tòa, tòa hỏi anh còn thương 2 mẹ con không? Có suy nghĩ lại không? Anh trả lời không cần suy nghĩ "không". Mình đã thật sự tỉnh ngộ.

"Từ lúc trên tòa, tòa hỏi anh còn thương 2 mẹ con không? Có suy nghĩ lại không? Anh trả lời không cần suy nghĩ "không". Mình đã thật sự tỉnh ngộ"


Mình sẽ dùng thời gian, công sức để cày bù phần 2 người, lo cho con mình, cho nó đủ tình thương. 2 mẹ con có nhau là đủ, hiện tại mình rất hạnh phúc và chưa có ý định quen hay tiến tới với ai khác.

Chắc là vì chưa tìm được ai thật lòng thương con bé.. kệ đi, xem như hết nghiệp. Bạn bè mình giờ không ai nhận ra mình. 2 năm trước 88kg.

Trong vòng 1 tháng đau buồn vì 2 cú shock lớn, mình sụt 20kg... không ăn uống, nằm khóc, nhìn trần nhà. Giờ làm sale, tiếp xúc nhiều người mình vui lắm. Chẳng bù với lúc trầm cảm ngày xưa

Tương lai mình sẽ gắng kiếm thật nhiều tiền, vì bé sắp vào lớp 1, mà trường quốc tế thì khá cao. Nên mình phải cố gắng nhiều hơn nữa thôi.

Trương Nhất Cẩm Thy - sinh năm 1989 - sinh sống tại Sài Gòn

Nghề nghiệp: Nhân viên bán hàng

Tác giả bài viết: Thanh Ba

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok