Người đàn bà có gương mặt tiều tụy, đôi mắt thâm quầng đứng tần ngần một lúc lâu trước cổng tòa án. Cho đến khi chiếc xe chở phạm đỗ xịch trước sân tòa, bà mới bước vào tìm phòng xử án.
Hôm đó, TAND Cấp cao tại TP HCM xét xử phúc thẩm vụ án giết người đối với các bị cáo Phạm Công Tín (23 tuổi), Nguyễn Đức Anh (23 tuổi) và Nguyễn Văn Phú (25 tuổi). Nạn nhân là Trần Trung Đ. (16 tuổi), con trai của người phụ nữ tội nghiệp ấy.
Giết người vì bênh bạn gái
Đ. làm quản lý cho một quán nhậu trên đường Đinh Tiên Hoàng (quận 1, TP HCM). Chiều 29-11-2015, một nữ nhân viên của quán được bạn đến rủ đi chơi, Đ. không đồng ý vì còn trong giờ làm. Hai bên nảy sinh mâu thuẫn. Nữ nhân viên này nghỉ việc, đem chuyện kể lại cho Phú (nhân viên một quán nhậu khác). Bênh bạn gái, Phú rủ thêm 2 đồng nghiệp là Anh và Tín tìm gặp Đ. Cả nhóm xông vào đánh hội đồng, Tín cầm dao đâm một nhát vào lưng khiến Đ. tử vong sau khi được đưa đi bệnh viện. Với hành vi này, TAND TP HCM đã tuyên phạt Tín mức án tù chung thân, Anh và Phú mỗi bị cáo 15 năm tù cùng về tội "Giết người".
Tại phiên tòa phúc thẩm, các bị cáo thừa nhận hành vi phạm tội, cùng xin mẹ nạn nhân tha lỗi và pháp luật khoan hồng để làm lại cuộc đời.
Nghe các bị cáo trình bày hành vi phạm tội, mẹ của Đ. ngồi bên dưới vén áo lau nhanh dòng nước mắt. Rồi dường như không chịu đựng nổi, bà bật khóc nức nở. "Khi còn sống, con tôi hiếu thảo lắm. Những lúc tôi bị mệt, Đ. lấy xe đạp chở tôi lên trạm y tế xã để khám; làm gì Đ. cũng nghĩ cho gia đình, cha mẹ. Vì gia cảnh nghèo khó, con tôi vô TP làm việc dù tuổi còn quá nhỏ. Giá mà chúng tôi cố gắng hơn nữa để cho con cuộc sống tốt hơn, Đ. đã không phải bươn chải sớm để rồi bị sát hại dã man như vậy. Lúc nhận được tin, tôi cùng chồng tức tốc đón xe từ Bình Thuận vô TP HCM. Nhìn thấy con nằm đó, chúng tôi đã ngã quỵ. Chồng tôi không vượt qua được cú sốc tinh thần, trở nên ngây dại, lúc tỉnh lúc mê. Tôi phải cố nén nỗi đau xé tâm can để lo hậu sự cho con, chăm sóc cho chồng" - bà vừa khóc vừa kể.
Các bị cáo tại phiên tòa |
Vị tha
Suốt phiên tòa, nhiều lần mẹ của Đ. không kìm nỗi xúc động, chốc chốc lại bật khóc. "Khi nhìn các bị cáo trạc tuổi con mình, tôi nhớ con quá, thấy mình cô đơn, mất mát quá! Từ ngày Đ. bị sát hại, chưa ngày nào nỗi đau này nguôi ngoai, nhìn đâu cũng thấy hình bóng con. Nỗi nhớ, nỗi đau ám ảnh cả đêm lẫn ngày, lúc thức cũng như trong giấc ngủ" - bà rưng rưng kể.
Đưa ánh mắt đau khổ nhìn về phía các bị cáo, bà nói thời gian đầu, cuộc sống đối với bà thật sự là địa ngục. Thương con trai bao nhiêu, bà căm giận những kẻ giết con trai mình bấy nhiêu. Bà nghĩ sẽ không bao giờ xin giảm án cho họ. Vậy mà, nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của thân nhân các bị cáo khi đến thăm gia đình bà, lòng bà lại chùng xuống. Bà đã quá thấm thía nỗi đau mất con nên không mong muốn có thêm những người mẹ, người cha nếm trải nỗi đau đó.
"Hôm nay tôi ra tòa để xin cho các bị cáo được giảm nhẹ hình phạt. Con tôi đã mất rồi, bây giờ các bị cáo có nhận mức án cao hơn, con cũng không thể sống lại được. Tôi hiểu được nỗi đau mất con nên không muốn chứng kiến bất cứ ai phải chịu thêm nỗi đau xa cách người thân nữa. Xin giảm án cho các bị cáo, lòng tôi cũng thấy nhẹ nhàng được phần nào, con tôi ra đi chắc cũng thanh thản hơn" - bà tha thiết nói.
Khi được HĐXX hỏi có yêu cầu gì khác, mẹ nạn nhân cho biết bà không cần thêm điều gì, chỉ mong các bị cáo được giảm nhẹ hình phạt để sớm trở về với gia đình, làm lại cuộc đời. Nghe bà nói, các bị cáo khẽ ngoái nhìn, vừa biết ơn vừa hối hận.
HĐXX tuyên giữ nguyên y án sơ thẩm, người thân bị cáo bật khóc. Không đành lòng, mẹ của Đ. bước lại an ủi. Giữa họ không hề tồn tại nỗi hận thù, chỉ có sự cảm thông, chia sẻ.
Xét hành vi các bị cáo nguy hiểm cho xã hội, gây hậu quả nghiêm trọng, cần cách ly khỏi đời sống xã hội một thời gian dài mới đủ sức răn đe, phòng ngừa chung, HĐXX đã bác kháng cáo xin giảm án.
Tác giả: Quốc Chiến
Nguồn tin: Báo Người lao động