Chị như chết nửa linh hồn. Bao lời muốn nói chị cố gắng lắm mà không thể thốt nên lời. Chị khóc nghẹn trong nỗi đau đớn như bị ai móc đi tim phổi. Người đàn ông ấy chị đã yêu hơn chính bản thân mình. Niềm tin và hi vọng, nguồn sống và tương lai của chị, tất cả chị đều gửi gắm trọn vào anh. Những tháng ngày chung lưng đấu cật, đổ mồ hôi, nước mắt và máu, nhưng chị vẫn luôn mỉm cười thật tươi bên cạnh anh. Tất cả luôn khắc ghi trong tim chị. Vậy mà giờ anh lại muốn phủi bỏ hết thảy, để vui bên duyên mới?
Từ lúc anh tuyên bố như vậy, anh không về nhà. Còn chị, chỉ biết bất lực gào khóc trong vô vọng, bởi thái độ quá cương quyết không cho chị thương lượng của chồng. Nửa tháng sau anh mới về, đưa đơn ly hôn cho chị kí. Anh bảo: “Thời gian qua có lẽ em đã bình tĩnh lại được rồi, em hãy kí vào đơn đi và chúng ta chia tay trong hòa bình. Ầm ĩ lên chẳng hay ho gì, cũng không thể thay đổi được quyết định của anh đâu!”.
Ảnh minh họa
Chị rơm rớm nước mắt: “Sao anh nỡ lòng làm thế? Tình nghĩa 15 năm chúng ta bên nhau, phấn đấu từ lúc tay trắng tới được như hiện tại, anh đã quên rồi sao? Em đã chẳng nề hà gì, hi sinh đến quên mình vì anh, lẽ nào anh không nhớ? Anh phụ em thế này, lòng anh không áy náy chút nào ư?”.
Anh thở dài, nhìn người vợ đầu gối tay ấp 15 năm nay, chậm rãi lên tiếng: “Anh không nghĩ mình làm gì có tội với em cả. Hiện tại những gì chúng ta đang có là anh và em cùng cố gắng, đâu chỉ riêng em. Thậm chí anh là đàn ông, công sức anh đóng góp còn lớn hơn em nhiều. Khi ly hôn, tài sản chia đôi, em nhận được 1 nửa cơ mà, chẳng phải sao? Thế cho nên, em cũng không phải hi sinh vì anh, mà em phấn đấu vì chính tương lai của em đấy chứ!”.
Thấy chị ngỡ ngàng vì những lời nói của mình, anh im lặng một lát rồi tiếp tục: “Em yêu anh và dành cho anh nhiều điều tốt đẹp. Anh thừa nhận điều ấy. Nhưng anh cũng đã đáp lại em, chăm lo và tận tình bên cạnh em những năm tháng qua, phải vậy không? Em không thiệt thòi chút nào cả đâu. Em đừng nghĩ em đã hi sinh vì ai, đó là em sống cho cảm xúc của bản thân em, cho cái em cho là xứng đáng, và em cũng nhận lại được điều tương tự. Trong quá khứ, chúng ta không ai nợ ai, còn tương lai anh không thể tiếp tục cho em hạnh phúc ấy được nữa mà thôi. Xin lỗi đã làm em thất vọng!”.
Chị bất ngờ quá đỗi, không biết phải nói gì cho phải: “Anh… Sao anh có thể nói như vậy được?”. Anh cười nhạt: “Em hãy nghĩ rằng duyên phận của chúng ta đến đây là hết. Chúng ta đã từng yêu thương nhau như thế, thì bây giờ hãy kết thúc trong êm ấm để còn giữ những kỉ niệm tốt đẹp về nhau. Anh rất tiếc, vì bây giờ tuổi trẻ và nhan sắc của cô ấy mới là thứ anh cần, còn tình nghĩa tào khang với em đều là những thứ đã qua rồi!”.
Thấy chị dường như vẫn chưa thể nghĩ thông suốt, anh để lại lá đơn ly hôn rồi rời đi trước. Anh đã đi xa nhưng những lời lẽ cuối anh để lại cho chị thì cứ văng vẳng bên tai: “Anh rất tiếc, vì bây giờ tuổi trẻ và nhan sắc của cô ấy mới là thứ anh cần, còn tình nghĩa tào khang với em đều là những thứ đã qua rồi”. Cứ như thể chị là một thứ đã chẳng còn giá trị lợi dụng, thì đáng bị thay thế bởi một thứ tươi mới, tốt đẹp hơn là điều bình thường vậy.
Anh nói đúng 1 điều, chị nên coi như anh và chị đã hết duyên phận để tâm hồn được thanh thản. Biết vậy đấy, và nhủ lòng cố gắng nghĩ vậy đấy, nhưng sâu thẳm trong đáy lòng sao chị vẫn thấy đau đớn thế này…
Tác giả bài viết: Thái Nguyên
Nguồn tin: