Gia đình anh chị tôi từng một phen lao đao. Chuyện anh tôi ngoại tình, còn công khai nuôi nhân tình bên ngoài đã khiến cả khu phố sững sờ. Chị dâu tôi thì sốc đến độ gầy rộc đi. Gia đình tôi cũng chẳng được yên nữa khi cứ dăm ngày một tuần lại phải họp gia đình một lần.
Trong mắt mọi người, anh tôi thuộc dạng chồng hiếm. Chính tôi là em gái còn hay lấy anh ra làm hình mẫu để soi chồng mình. Anh không nhậu nhẹt, không cà phê, thuốc lá, đi làm bao nhiêu tiền lương thưởng cứ đưa hết cho vợ. Rồi ví, điện thoại vứt lung tung chứ chẳng bo bo giấu như chồng tôi. Thế mà chị dâu tôi vẫn đủ nhạy cảm để phát hiện ra anh ngoại tình chỉ qua một số điện thoại lạ hay nhá máy mỗi khi chồng chị đi tập thể dục.
Anh tôi khi đó ban đầu thì chối quanh chối co. Khi chị dâu đưa bằng chứng đầy đủ thì lại lật mặt cao giọng bảo yêu cô ta, không thấy hạnh phúc nữa và đòi ly hôn. Mà cả nhà tôi ai cũng thương chị dâu cả. Hiền lành, hiếu thuận với cha mẹ chồng, sống tốt với hàng xóm, hết lòng với anh chị em nhà chồng. Vì thế ai cũng đứng về phía chị.
Chị dâu tôi sốc đến mức ngất xỉu khi biết anh trai tôi ngoại tình. (Ảnh minh họa) |
Cứ dùng dằng mãi tận 2 năm anh mới dứt ra khỏi người đàn bà ấy. Trong 2 năm đó, tôi nhiều lần thương xót thay cho chị dâu. Một mình cáng đáng việc nhà, anh trai tôi từ khi công khai chuyện bồ bịch cũng không còn đưa tiền cho chị nữa. Có mấy lần chị làm việc đến kiệt sức mà ngất xỉu phải nằm viện. Thế mà anh trai tôi vẫn đi du lịch với bồ.
Sau 2 năm, anh họp gia đình tuyên bố bỏ bồ về với vợ vì nhận ra sai lầm. Chị im lặng chẳng nói gì. Nhưng mẹ tôi kể, anh đưa tiền chị không nhận. Anh làm gì giúp chị, chị cũng chẳng còn vui. Thậm chí anh đòi đưa mẹ con chị đi chơi chị cũng chẳng cần nữa. Nói chung anh tôi tìm mọi cách lấy lại tình cảm của vợ. Còn chị cứ dửng dưng như chẳng cần chồng. Tôi hiểu, chị chịu đựng quá nhiều nỗi đau rồi nên chai sạn hết cả tình cảm với chồng. Chị sống với anh chỉ vì con trai.
Nhưng rồi anh tôi bị tai nạn đến gãy cả hai chân phải nằm viện suốt cả tháng. Tôi cũng không biết tin nếu bệnh viện không gọi tôi xuống kí đơn chấp nhận phẫu thuật. Tôi hỏi vợ anh đâu, họ nói họ gọi nhưng chị dâu tôi không đến. Anh tôi phải đưa số điện thoại của tôi để họ liên lạc.
Suốt một tháng nằm viện, chị dâu tôi chỉ xuống được vài lần khi đem cháo cho anh. Xuống rồi cũng dửng dưng nhìn rồi bỏ về. Mấy anh chị em tôi chia nhau ra ở viện chăm anh. Tôi giận, trách chị thì anh tôi lại nói đỡ cho. Thậm chí cả ngày anh xuất viện chị cũng chẳng đến đón.
Chị nói bằng thái độ lạnh nhạt: "Vậy khi xưa tôi nằm viện, anh ấy có đến nhìn tôi một cái không?". (Ảnh minh họa) |
Gia đình tôi thấy vậy mới mở cuộc họp gia đình để nói rõ cho chị biết. Khi mọi người trách chị vô tâm, vô tình, chị chỉ ngồi im không nói gì. Đã thế anh trai tôi cứ bênh chị chằm chặp càng khiến tôi khó chịu hơn. Cuối cùng, tôi đã nói lớn một câu mà đến giờ vẫn thấy mình quá đáng: “Tôi chưa thấy người đàn bà nào ác như chị, chồng chết chắc chị cũng không thèm nhìn”.
Không ngờ, chị đứng dậy, nói rất rành rọt: “Anh cô nằm viện cả tháng trời, tốn gần 80 triệu. Tiền ở đâu ra? Cha mẹ già ở nhà ai lo? Con trai tôi đi học ai đưa đón lo ăn uống? Nhà cửa ai dọn dẹp? Tôi phải xoay như chong chóng để kiếm đủ tiền cho anh cô đóng viện phí, để lo bệnh cho mẹ cô, để đóng tiền học hàng tháng cho con tôi. Vậy thời gian đâu để tôi chăm chồng? Và nếu tôi đi chăm chồng thì chắc gì cô đã bỏ tiền ra lo cho anh trai cô. Vả lại…”.
Chị im lặng một lúc mới nói tiếp bằng thái độ lạnh nhạt: “Vả lại khi tôi nằm viện trước đây, anh ấy đã từng xuống viện nhìn lấy tôi một cái chưa? Khi tôi ngất xỉu trước mặt anh ấy, anh ấy đã từng bế tôi lên giường giúp chưa hay bỏ tôi nằm tại chỗ chờ người khác đến cứu. Vậy ai ác hơn?”.
Mọi người, kể cả tôi, đều lặng người đi. Chị dâu tôi nói quá đúng. Ba mẹ tôi còn bảo mấy chị em tôi về đi, chị dâu tôi sống vậy là quá nhân từ với anh tôi rồi. Nhưng tôi vẫn ấm ức lắm. Đâu phải cứ hận chồng là bỏ chồng như thế đúng không mọi người? Chị vẫn có thể đến hỏi thăm anh đôi câu cho có tình nghĩa, cần gì phải lạnh nhạt như thế trong khi anh tôi đang rất cần sự động viên!
Tác giả: Xuân Quỳnh
Nguồn tin: thoidai.com.vn