Kể ra đúng là "vạch áo cho người xem lưng". Nhưng tôi không thể tưởng tượng được trên đời này lại có người như con rể mình.
Các chị ạ, số là vợ chồng tôi chỉ có hai cô con gái. Vì vậy, khi con gái lớn yêu rồi lấy chồng, biết con rể mồ côi từ nhỏ nhưng chúng tôi vẫn luôn vun vén, yêu thương coi con rể như con trai mình.
Những gì tốt đẹp, quý giá nhất chúng tôi đều dành hết cho các con. Nhưng cách cư xử, hành xử của con rể mấy năm qua khiến tôi không khỏi chạnh lòng suy nghĩ.
Tính đến nay, con gái tôi đã kết hôn được gần 6 năm. Nhớ lại hồi đầu các con mới lấy nhau, kinh tế còn khó khăn, con rể tôi phải bôn ba vào miền Nam lập nghiệp. Vì vậy, trong những dịp lễ Tết, dù các con làm ăn trở về, vợ chồng tôi cũng chả mảy may đòi hỏi quà cáp, biếu xen dịp Tết phải thế này hay thế kia.
Vậy nhưng hơn hai năm trở lại đây, kinh tế gia đình chúng đã khá vững vàng. Con gái tôi tuy chỉ làm nhân viên văn phòng nhưng bù lại con rể tôi nay đã trở thành phó giám đốc một công ty chuyện về đồ thủ công mỹ nghệ lớnTP Hồ Chí Minh, đi nước ngoài, nước trong công tác liên tục.
Vì thế, năm ngoái, khị biết tin con rể về ăn Tết, đích thân tôi đã làm một cơm thịnh soạn để tiếp đón.
Mấy hôm trước đó, bà hàng xóm cạnh nhà khoe được anh con rể tặng một chiếc ti vi màn hình phẳng có giá cả nghìn đô. Rồi một bà khác lại khoe được con rể đặt vé mời bố mẹ vợ du lịch sau dịp Rằm tháng Giêng cả hai tuần, tôi nghe mà háo hức lây. Vì vậy, tôi cũng hồi hộp không biết năm nay con rể có tặng quà gì hay không.
Thế rồi phút giây hồi hộp, mong chờ ấy cũng tới. Khi con rể sang chơi, cháu đưa cho vợ chồng tôi một túi quà nhỏ nói là ở xa về có chút quà biếu Tết ông bà. Tôi vui vẻ mở ra, nhưng rồi nhanh chóng thất vọng, vì chỉ thấy có một hộp bánh nhỏ, hai gói kẹo cứng ngắc cùng một ít cà phê đặc sản.
Chồng tôi cũng có vẻ không hài lòng với món quà này nhưng ông ấy vẫn vui vẻ vì sợ con rể phật lòng sẽ ảnh hưởng đến hòa khí gia đình. Khi ấy, con gái tôi lại càng thêm khổ.
Còn tôi, tôi không thể ngờ anh con rể nhà mình có thể ki bo đến như vậy. Nghĩ lại tôi mới thấy giật mình. Hình như trước giờ con rể tôi cũng chẳng quan tâm gì đến bố mẹ vợ. Không những không quà cáp, cũng chả mấy khi thăm hỏi, mặc dù từ khi mới lập nghiệp và cho tới tận hôm nay, vợ chồng tôi vẫn hết lòng vun vén...
Thú thực, sống đến già, ai mong nhờ được con cái. Nhờ vả ở đây với vợ chồng tôi không phải là bắt con cái phải nuôi nấng chăm bẵm, nhưng chí ít về mặt tinh thần cũng được các con quan tâm hỏi han. Thi thoảng có chút lòng với cha mẹ, vậy là người già chúng tôi vui rồi.
Nhưng càng nghĩ tới Tết năm ngoái tôi lại càng chạnh lòng. Tôi có thủ thỉ góp ý với con gái, nhưng xem ra nó cũng "bất lực". Nó bảo: "Tính chồng con vốn khô khan, không hay thể hiện sự quan tâm ra bên ngoài nhưng tâm anh ấy tốt. Không làm hại ai bao giờ. Với lại anh ấy bảo đồng tiền làm ra khó khăn, kiếm được chút vốn còn phải lo mở rộng công ty, không được phung phí. Từ ngày lấy nhau tới giờ anh ấy cũng chưa tặng con món quà gì bao giờ, dù chỉ là bông hoa hồng 20 ngàn...".
Nghe con gái nói vậy tôi cũng đành im lặng, biết chắc không thay đổi được gì anh con rể này. Vậy nên, Tết năm nay dù sắp đến, tôi cũng không còn trông chờ gì nữa. Chỉ thương con gái, đi làm có bao nhiêu gom góp cho chồng, cho con hết. Nó có thể 3 năm không mua một bộ quần áo mới, chứ chồng thì 3 tháng phải đổi sơ mi, quần âu vài lần...
Không biết nhà ai có con rể như nhà tôi không!
Các chị ạ, số là vợ chồng tôi chỉ có hai cô con gái. Vì vậy, khi con gái lớn yêu rồi lấy chồng, biết con rể mồ côi từ nhỏ nhưng chúng tôi vẫn luôn vun vén, yêu thương coi con rể như con trai mình.
Những gì tốt đẹp, quý giá nhất chúng tôi đều dành hết cho các con. Nhưng cách cư xử, hành xử của con rể mấy năm qua khiến tôi không khỏi chạnh lòng suy nghĩ.
Tính đến nay, con gái tôi đã kết hôn được gần 6 năm. Nhớ lại hồi đầu các con mới lấy nhau, kinh tế còn khó khăn, con rể tôi phải bôn ba vào miền Nam lập nghiệp. Vì vậy, trong những dịp lễ Tết, dù các con làm ăn trở về, vợ chồng tôi cũng chả mảy may đòi hỏi quà cáp, biếu xen dịp Tết phải thế này hay thế kia.
Ảnh có tính chất minh họa. Nguồn ảnh: Internet
Vậy nhưng hơn hai năm trở lại đây, kinh tế gia đình chúng đã khá vững vàng. Con gái tôi tuy chỉ làm nhân viên văn phòng nhưng bù lại con rể tôi nay đã trở thành phó giám đốc một công ty chuyện về đồ thủ công mỹ nghệ lớnTP Hồ Chí Minh, đi nước ngoài, nước trong công tác liên tục.
Vì thế, năm ngoái, khị biết tin con rể về ăn Tết, đích thân tôi đã làm một cơm thịnh soạn để tiếp đón.
Mấy hôm trước đó, bà hàng xóm cạnh nhà khoe được anh con rể tặng một chiếc ti vi màn hình phẳng có giá cả nghìn đô. Rồi một bà khác lại khoe được con rể đặt vé mời bố mẹ vợ du lịch sau dịp Rằm tháng Giêng cả hai tuần, tôi nghe mà háo hức lây. Vì vậy, tôi cũng hồi hộp không biết năm nay con rể có tặng quà gì hay không.
Thế rồi phút giây hồi hộp, mong chờ ấy cũng tới. Khi con rể sang chơi, cháu đưa cho vợ chồng tôi một túi quà nhỏ nói là ở xa về có chút quà biếu Tết ông bà. Tôi vui vẻ mở ra, nhưng rồi nhanh chóng thất vọng, vì chỉ thấy có một hộp bánh nhỏ, hai gói kẹo cứng ngắc cùng một ít cà phê đặc sản.
Chồng tôi cũng có vẻ không hài lòng với món quà này nhưng ông ấy vẫn vui vẻ vì sợ con rể phật lòng sẽ ảnh hưởng đến hòa khí gia đình. Khi ấy, con gái tôi lại càng thêm khổ.
Còn tôi, tôi không thể ngờ anh con rể nhà mình có thể ki bo đến như vậy. Nghĩ lại tôi mới thấy giật mình. Hình như trước giờ con rể tôi cũng chẳng quan tâm gì đến bố mẹ vợ. Không những không quà cáp, cũng chả mấy khi thăm hỏi, mặc dù từ khi mới lập nghiệp và cho tới tận hôm nay, vợ chồng tôi vẫn hết lòng vun vén...
Thú thực, sống đến già, ai mong nhờ được con cái. Nhờ vả ở đây với vợ chồng tôi không phải là bắt con cái phải nuôi nấng chăm bẵm, nhưng chí ít về mặt tinh thần cũng được các con quan tâm hỏi han. Thi thoảng có chút lòng với cha mẹ, vậy là người già chúng tôi vui rồi.
Nhưng càng nghĩ tới Tết năm ngoái tôi lại càng chạnh lòng. Tôi có thủ thỉ góp ý với con gái, nhưng xem ra nó cũng "bất lực". Nó bảo: "Tính chồng con vốn khô khan, không hay thể hiện sự quan tâm ra bên ngoài nhưng tâm anh ấy tốt. Không làm hại ai bao giờ. Với lại anh ấy bảo đồng tiền làm ra khó khăn, kiếm được chút vốn còn phải lo mở rộng công ty, không được phung phí. Từ ngày lấy nhau tới giờ anh ấy cũng chưa tặng con món quà gì bao giờ, dù chỉ là bông hoa hồng 20 ngàn...".
Nghe con gái nói vậy tôi cũng đành im lặng, biết chắc không thay đổi được gì anh con rể này. Vậy nên, Tết năm nay dù sắp đến, tôi cũng không còn trông chờ gì nữa. Chỉ thương con gái, đi làm có bao nhiêu gom góp cho chồng, cho con hết. Nó có thể 3 năm không mua một bộ quần áo mới, chứ chồng thì 3 tháng phải đổi sơ mi, quần âu vài lần...
Không biết nhà ai có con rể như nhà tôi không!
Tác giả bài viết: Độc giả Bình Vũ (Vĩnh Phúc)
Nguồn tin: