Từ nhỏ tôi đã nghe không biết bao nhiêu chuyện về cuộc sống mẹ chồng nàng dâu. Không nói đâu xa, chính mẹ tôi là một ví dụ điển hình nhất. Bà nội tôi thuộc hàng khó chịu, cổ hủ, đanh đá. Có lần tôi tận mắt thấy bà lén đổ thêm nước vào nồi cơm đang sôi rồi mắng mỏ mẹ có nấu nồi cơm cũng nhão.
Bố tôi nghe theo nội nên cũng hắt hủi, làm mẹ tôi tổn thương nhiều lần. Thậm chí có lần mẹ tôi chịu không nổi nữa phải bế tôi và em trai bỏ về nhà ngoại. Chúng tôi ở đó gần cả tháng bố mới chịu qua đón về. Nội tôi vẫn thế, cứ kiếm chuyện bắt bẻ, hành hạ mẹ đến tận bây giờ. Lớn lên, tôi hay đứng ra bảo vệ nên càng bị nội ghét thêm. Nhìn nội, tôi sợ luôn chuyện lấy chồng làm dâu.
Tôi cứ sống mãi như thế mặc cho nội tôi ra vào điều tiếng. Bà chê mẹ tôi chẳng biết dạy con nên bom nổ chậm gần 30 tuổi chẳng ma nào rước. Nghe bà nói nhiều quá, tôi đâm bực nên nói thẳng lại vì bà nên tôi mới không dám lấy chồng. Bà giận tôi nguyên một tháng trời.
Bốn tháng trước, tôi đi tình nguyện tại một vùng xa. Trong đợt tình nguyện này tôi gặp anh, người đã giúp tôi thay đổi suy nghĩ làm mẹ đơn thân. Anh nhẹ nhàng, tình cảm, cách nói chuyện lại thâm trầm ổn định. Anh hiện đang làm IT cho một công ty máy tính lớn ở thành phố. Dù nhỏ hơn tôi 1 tuổi nhưng anh cứ bắt tôi phải gọi mình bằng anh vì "đàn ông dù nhỏ tuổi hơn vẫn sẽ là người bảo vệ phụ nữ".
Anh là người khiến tôi thay đổi suy nghĩ làm mẹ đơn thân. (Ảnh minh họa) |
Kết thúc chuyến đi, chúng tôi lấy số điện thoại của nhau rồi bắt đầu hẹn hò. Anh từng trải qua vài cuộc tình nhưng đều không đi đến đâu. Anh bảo anh thấy sợ con gái. Người thì yêu chỉ vì tiền, người lại chăm chăm vì tình mà ghen tuông mù quáng. Chỉ có tôi khiến anh có cái nhìn khác. Anh khen tôi nhẹ nhàng, nhân hậu và sống thật tâm.
Yêu nhau được 2 tháng thì anh dẫn tôi ra mắt mẹ mình. Bố anh mất từ khi anh còn nhỏ nên anh rất thần tượng mẹ. Lúc này tôi đã bắt đầu thấy hoang mang vì sợ lặp lại vết xe đổ của mẹ.
Thế nhưng mẹ chồng tương lai của tôi lại hoàn toàn khác. Ngay lần đầu gặp tôi đã rất có ấn tượng vì mẹ nhìn rất trẻ trung, hiện đại. Dù đang quét nhà nhưng mẹ vẫn mặc một bộ váy nhẹ nhàng. Thấy tôi, mẹ cười rạng rỡ rồi vỗ vào mông chồng tôi đùa: “Cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái về rồi hả con?”. (Thì ra trước đây anh chưa từng dẫn ai về nhà).
Bữa cơm diễn ra thân mật hơn tôi nghĩ nhiều. Mẹ chồng tương lai cười hoài, còn nói sẽ đứng ra chống lưng tôi nếu tôi bị chồng ăn hiếp. Càng không ngờ hơn, mẹ nhìn thẳng chồng tôi rồi nói: “Con phải thương vợ con hơn thương mẹ. Mẹ già rồi, sống cũng chẳng được cả đời bên con. Nhưng vợ con thì khác. Sau này dù có hai đứa có con nhưng tụi nó cũng lớn lên rồi bay nhảy cả. Lúc đó lại chỉ còn vợ chồng con dìu dắt nhau, nâng đỡ nhau mà sống. Sống bạc với vợ là tổn thọ đấy con ạ”.
Mẹ nhìn chồng tôi nói: "Phải thương vợ hơn thương mẹ con ạ". (Ảnh minh họa) |
Tôi đã sốc đến á khẩu khi nghe mẹ nói. Trước giờ tôi chưa từng nghe một người mẹ nào đi bảo con trai phải sống tốt với vợ, phải thương vợ hơn thương mình. Chồng tôi khi đó cầm tay tôi, cười mỉm nhưng cũng đủ khiến tôi đỏ mặt lên như trái cà chua.
Ngày tôi cưới, mẹ chồng là người đứng ra lo liệu toàn bộ. Mẹ nói bố mẹ tôi đã vất vả nuôi tôi gần 30 năm trời nên bà không thể để họ khổ được nữa. Khi đeo vòng cổ, nhẫn lắc cho tôi, mẹ chồng tôi rơm rớm nước mắt nói: “Nếu bố nó còn sống thì ngày này vui biết mấy”. Tôi biết, bà đang nhớ chồng lắm. Rồi sợ tôi đói, mẹ còn lấy sữa cắm ống hút đưa tận miệng cho tôi uống đỡ đói. Khi kim tuyến bay xuống, bà đứng loay hoay gỡ chúng ra để khỏi vướng vào tóc tôi.
Nội thấy tôi tìm được hạnh phúc, được mẹ chồng hết mực thương yêu thì cũng nhẹ nhàng hơn với mẹ tôi. Mẹ tôi nói nội không còn mắng mỏ, dựng chuyện bêu rếu mẹ nữa. Thế mới nói, lấy một người chồng tốt là may mắn, gặp một người mẹ chồng tốt càng may mắn hơn. Không chỉ tôi mà cả mẹ tôi cũng có cuộc sống nhẹ nhàng hơn nhờ mẹ chồng tôi.
Tác giả: Nguyễn Liên
Nguồn tin: thoidai.com.vn