Trong tỉnh

Khoảng lặng nơi làng Ảng

Ở làng Ảng (xã Linh Sơn, tỉnh Thanh Hóa), trong căn nhà nhỏ của bà Phạm Thị Đặng và hai đứa cháu ngoại, thấp thoáng nỗi lo toan mưu sinh cùng những khoảng trống tình cảm. Câu chuyện của 3 bà cháu cũng là lát cắt cho thấy những đổi thay nơi vùng quê khi nhiều lao động rời bản làng đi làm ăn xa.

Căn nhà của bà Phạm Thị Đặng xã Linh Sơn, tỉnh Thanh Hóa.


Bà Phạm Thị Đặng ngồi bó gối bên hiên, ánh mắt xa xăm hướng ra khoảng sân phủ rêu. Nghe tiếng xe máy dừng lại, bà gọi hai cháu ngoại ra chào khách. Hai đứa trẻ gầy gò, tóc rối, ngượng nghịu ngồi xuống cạnh bà. “Chúng nó là cháu ngoại tôi đấy, khổ thân lắm” – bà khẽ thở dài.

Bà Đặng không muốn nhắc đến quá khứ hay nghĩ về tương lai, bởi mỗi lần ai gợi chuyện, nỗi buồn lại dâng lên khó kìm. Khi được hỏi về cuộc sống, bà chậm rãi đặt bàn tay gầy lên mái đầu đứa cháu nhỏ, ánh mắt chan chứa yêu thương và xót xa… Chồng mất sớm, bà Đặng một mình nuôi đàn con trong cảnh nghèo khó. Các con lần lượt trưởng thành nhưng số phận vẫn nhiều truân chuyên: con trai cả bỏ học đi làm rồi mất trong một vụ tai nạn lao động, con gái út theo chồng vào miền Nam đã lâu không trở về. Con gái thứ hai – mẹ của hai đứa cháu ngoại vướng vào cuộc hôn nhân vội vã và bất hạnh, để rồi rời đi, bỏ lại con cho bà chăm sóc.

Sau khi sinh hai con, gia đình năm miệng ăn chỉ trông vào vài sào ruộng ít ỏi. Con gái bà theo bạn bè ra khu công nghiệp phía Bắc làm việc, rồi thưa dần những lần về quê. Người chồng cũng bỏ đi biền biệt, để mặc hai con nhỏ cho bà Đặng nuôi nấng. Nhiều bữa cháu nhớ mẹ không chịu ăn, bà rất đau lòng. Cách đây hai năm, bà từng lặn lội ra Bắc Ninh tìm con, nhưng chỉ nhận được lời hứa hẹn mơ hồ: “Khi nào có vốn sẽ về chăm lo cho bà cháu”. Bà buồn rầu thở dài: “Có lẽ nó chỉ quay về khi đã kiệt sức, phố phường đã giữ mất rồi…”.

Khi được hỏi về cuộc sống thường ngày, bà Đặng bảo thỉnh thoảng con gái gửi về vài trăm nghìn, có khi cả tháng không được đồng nào. 3 bà cháu chủ yếu trông vào mấy sào ruộng, tiền điện thì nhờ chính sách hỗ trợ. Người cha đã vắng bóng nhiều năm, không một cuộc gọi hỏi thăm. Hai đứa trẻ ngồi bên lặng lẽ gật đầu, ký ức về cha dường như đã nhạt nhòa.

Ngồi bên cạnh, ông Lê Văn Liên - Bí thư Chi bộ, Trưởng thôn Ảng cũng xác nhận những gì mà bà Đặng kể. Ông bảo, đấy là nỗi đau, sự vô hạnh của bản làng, khi đất rừng đã không đủ sức níu giữ chân của những đứa con chỉ biết sống cho riêng mình. Đạo đức, tình nghĩa gia đình không thắng được sự cám dỗ của chốn phồn hoa.

Bí thư Chi bộ thôn cho biết, không chỉ riêng con gái bà Đặng, trong thôn hiện cũng có gần chục trường hợp tương tự. Nhiều phụ nữ vì nghèo khó rời quê đi làm công nhân, nhưng sau vài năm trở về lại đòi ly hôn, để con cái cho ông bà chăm sóc. Ông bày tỏ lo lắng: kinh tế chưa cải thiện bao nhiêu, trong khi hậu quả để lại là trẻ nhỏ thiếu thốn, nhiều em ốm yếu, thất học, còn tình cảm gia đình thì rạn nứt.

Theo thống kê chưa đầy đủ của xã Linh Sơn, hiện có khoảng 150 phụ nữ sau thời gian đi làm công nhân trở về xin ly hôn, để lại nhiều hệ lụy cho gia đình và xã hội. Ông Trần Văn Phát – Trưởng phòng Văn hóa, Xã hội xã cho rằng, nguyên nhân chủ yếu đến từ nghèo khó, dân trí thấp và đặc biệt là tác động của mạng xã hội. Khi thiếu nhận thức để phân biệt giá trị bền vững với giá trị ảo, nhiều người dễ chạy theo lối sống cá nhân, xa rời nếp nhà, khiến công tác tuyên truyền dù nỗ lực vẫn chưa hiệu quả.

Ông Nguyễn Ngọc Sơn – Chủ tịch UBND xã Linh Sơn cho rằng, cùng với nhiệm vụ phát triển kinh tế, xã hội, thì việc hạn chế và khắc phục hệ lụy từ tình trạng ly hôn ngày càng gia tăng cũng cấp thiết không kém các kế hoạch “nuôi con gì, trồng cây gì” nhằm giúp người dân thoát nghèo. Ông Sơn cho biết, xã đã kêu gọi doanh nghiệp trong lĩnh vực thủ công mỹ nghệ, may mặc về đầu tư, tạo việc làm tại chỗ và yêu cầu cam kết mức thu nhập cơ bản cho lao động. Ông cũng trực tiếp liên hệ, vận động nhiều lao động đang làm công nhân ở các tỉnh xa trở về quê làm việc. Tuy nhiên, dù giải pháp đã có, kết quả đạt được vẫn chưa như mong muốn.

Tác giả: Nguyễn Chung

Nguồn tin: daidoanket.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP ok