Chị đến kể lể, khóc lóc với tôi rằng chị đã quá chán ngán, mệt mỏi với cuộc sống này. Giữa chị và chồng chẳng còn tình yêu, hai người từng yêu nhau sâu đậm mà giờ như hai người xa lạ đang cố sống chung trong một căn nhà.
Căn nhà không còn là nơi sau mỗi ngày làm việc vất vả chị muốn trở về. Chị sợ… sợ cái không khí im lìm, sợ từng tiếng động phát ra trong căn nhà đó. Cái không khí đó, khiến chị thêm căng thẳng, mệt mỏi.
Tôi bảo: “Vậy chị chọn rời bỏ căn nhà đó đi, chọn cho mình một nơi khác mang lại sự thoải mái cho chị”. Chị buồn rầu, lau đi hàng nước mắt, tiếng nói chị nghẹn ngào cất lên qua tiếng thổn thức: “Chị sợ… Chị sợ các con chị phải chịu đựng tiếng chê bai của người đời. Chúng phải chịu cảnh có bố mà không có mẹ, có mẹ mà không có bố”.
Chị sợ đối diện với gia đình, sợ khi gặp bố mẹ, gặp hàng xóm láng giềng, người ta sẽ cười vào mặt chị vì chị là người phụ nữ bỏ chồng.
Gia đình chị vốn đã có người chị gái bỏ chồng, giờ đây, nếu chị đưa ra quyết định bỏ cuộc hôn nhân này thì bố mẹ chị chẳng còn sức chống đỡ với dị nghị, lời ra tiếng vào của bà con hàng xóm nữa.
|
Tôi thương chị. May mắn hơn chị, tôi có một người chồng yêu thương mình hết mực. Chúng tôi có một cuộc tình thật đẹp rồi mới quyết định đi tới hôn nhân. Nhưng chưa một lần nào tôi dám vỗ ngực tự hào. Tôi chỉ biết âm thầm cố gắng vun đắp cho gia đình nhỏ bé ấy. Bởi cuộc đời mà, không ai dám nói trước điều gì cả.
Mà chị cũng từng có cuộc tình đẹp với người đàn ông hiện tại. Nhưng nay, chị và người đàn ông đó chẳng còn chút tình cảm dành cho nhau, họ sống bên cạnh nhau chỉ vì trách nhiệm.
Suốt mấy năm qua, chị gắng gượng vun đắp cho tổ ấm của mình, chị ra sức phục tùng chồng, chăm lo con cái. Thế nhưng, khi tình yêu hết, người đàn ông đó bỏ lại chị, bỏ lại mái ấm mà chị lấy cả sinh mạng của mình ra gìn giữ mà sánh đôi bên người khác. Chị biết, anh có người phụ nữ khác bên ngoài. Nhưng chị chỉ biết gọi điện cho tôi và khóc.
Hôn nhân của chị cũng dựa trên tình yêu nhưng hạnh phúc có theo cả đời đâu, không ai nói trước được điều gì cả. Chị đã từng có tình yêu của anh, có hai cô con gái xinh xắn. Nhiều người ngưỡng mộ gia đình chị. Nhưng đến hôm nay thứ tình yêu đó chẳng còn dành cho chị. Vậy mà, chị lại vì một chữ… "sợ" mà sống trong ngôi nhà chẳng còn hạnh phúc.
Tôi chẳng dám khuyên chị bỏ chồng, bởi những điều mà chị sợ chính tôi cũng chẳng thể vượt qua. Nhưng, tôi chỉ muốn nói với chị rằng, phụ nữ hãy mạnh mẽ, dũng cảm, đối diện với sự thật dù sự thật ấy có phũ phàng như thế nào.
Tôi chỉ mong đến một thời điểm nào đó, chị nhận ra được rằng: Mình nên buông bỏ. Nhưng lúc đó chị cũng đã phải chịu đựng sự đau đớn đến cùng cực thì mới đưa ra được quyết định buông tay và chị cũng đã quá khổ mới có thể dừng lại. Ai cũng cần một cuộc hôn nhân, nhưng nếu đó là cuộc hôn nhân không hạnh phúc, sẽ chẳng ai vui vẻ gì.
Con cái sẽ không thể hạnh phúc, tự hào nếu bố mẹ của chúng không yêu thương nhau. Ngược lại, chúng sẽ càng bị ám ảnh bởi quá khứ kinh hoàng mà người chúng yêu thương tự hành hạ lẫn nhau.
Chị cũng đã gắng hết sức mình. Nhưng nếu không thể chịu được, cách tốt nhất là giải thoát cho nhau. Ai cũng phải một lần đau… và nếu đau quá thì buông bỏ.
Tác giả: Phong Linh
Nguồn tin: Báo Người đưa tin