Ngày cưới, anh bảo sẽ nắm tay chị đi hết những dài rộng của cuộc đời. Những lần chị giận dỗi đòi ly hôn, anh đều kiên nhẫn vừa cười đùa vừa dỗ dành chị: “Đợi thêm 60 năm nữa nhé!”.
Hay có nhiều khi, chị không thoát khỏi vòng xoáy ghen tuông, trách cứ, suy diễn lung tung và khóc lóc, dằn vặt anh trong đêm. Thì anh vẫn rất bình tĩnh, giải thích cặn kẽ với chị chuyện phải trái, không quên nhấn mạnh một điều: “Em biết không, tình yêu anh dành cho em là bất biến. Và anh chưa bao giờ có giây phút nào nghĩ đến việc phản bội em đâu. Xin em hãy tin anh!”.
Chị cứ dựa vào tất cả những lời nói mật ngọt đó mà sống bình yên, hạnh phúc bên anh tháng ngày. Chị tin anh, tin rằng anh luôn trân trọng cái hiện tại mà mình có, là chị và những đứa con.
Nhưng, niềm tin đôi khi cũng phản bội lại chủ nhân của nó. Mà một khi đã phản bội, thì lại rất đau!
Đó là ngày chị phát hiện ra anh xóa đi tin nhắn cho một cô gái nào đó. Truy ra mới biết, đó là cô bé đồng nghiệp xinh xắn, trẻ trung và rất giỏi giang vừa mới về công ty anh. Rồi hỏi nữa mới hay, đó đều là những tin nhắn hẹn gặp nhau khi thì ở quán café, lúc thì ở nơi khách sạn.
Ảnh minh họa |
Lạ kỳ thay là trong thời gian ấy, anh vẫn là một người chồng, một người bố ân cần, dịu dàng hết mực. Đêm về anh vẫn cùng chơi với con, rồi ôm ấp dỗ dành chị cho chị dễ dàng vào giấc ngủ. Sáng ra, anh vẫn ôm chặt lấy bờ vai của chị, hôn một nụ lên trán rồi nhắc khẽ: “Dậy thôi em!”.
Chị hồi tưởng lại mà thấy đau đớn vô cùng. Chị không thể nào tin được là có người đàn ông lại có thể cùng lúc sắm nhiều vai diễn và vai nào cũng hoàn hảo. Chị cũng không thể nào ngờ được là tất cả những lời anh nói với chị đều là chót lưỡi đầu môi và có thể quên ngay khi bước ra khỏi cửa nhà…
Có lẽ khi trái tim phải lòng, rung rinh vì một người nào đó thì sẽ chẳng còn cần gì đến lý trí nữa. Anh chắc chắn là cần gia đình này, nhưng lại say men tình với một người con gái khác nên không thể làm chủ mình được. Cũng biết đâu rằng vì đi ngoại tình mà anh thấy có lỗi với vợ con nên về nhà lại cố gắng bù đắp nhiều hơn.
Nhưng dù nguyên nhân có là gì đi nữa thì cũng là anh đã phản bội chị. Và tất cả những lời mật ngọt anh rót vào tai chị đều là dối trá. Tất cả!
Chị cảm giác uất nghẹn, thấy như thể có ai đó bóp chặt trái tim mình đến mức không thở được nữa khi hình dung ra tất cả. Cứ mường tượng đến cảnh chồng mình quấn lấy người khác, yêu chiều người khác rồi về lại ôm ấp mình là chị căm phẫn vô cùng. Rồi chị lại nghĩ đến việc mỗi khi đến cơ quan, chồng có 8 - 9 tiếng ở bên người con gái ấy, cùng ngắm nhìn, chuyện trò với nhau rồi khi về nhà lại vẫn xởi lởi với vợ con. Sao mà cay đắng đến thế cơ chứ!
Chị không thể tha thứ dù cho anh có quỳ rạp dưới chân chị mà van xin. Làm sao chị có thể đồng ý sống chung với tất cả những dối trá, những hạnh phúc ảo chỉ cần bóp nhẹ một chút là vỡ vụn như những ngày qua?
“Không là không, có nghĩa là sẽ không còn cơ hội nào để làm đau nhau nữa đâu, anh ạ!”, chị quyết dứt tay anh ra khỏi bờ vai của mình.
“Rốt cuộc anh phải làm như thế nào thì em mới tha thứ cho anh?”, anh van vỉ hỏi chị. Nhưng chị lại chỉ dành cho anh một ánh mắt đầy thách thức mà bảo: “Chả mong gì, chỉ mong tất cả những gì anh nói với em đều là thật! Nhưng anh biết đấy, điều đó là không thể!”.
Chị dành cho anh một nụ cười đầy mỉa mai sau cùng. Bởi cái lời hứa nắm tay nhau đi đến hết dài rộng cuộc đời đã bị phá vỡ. Lại còn tình yêu dành cho vợ là bất biến nữa chứ, nào hay đã bị lãng quên trong những giây phút thăng hoa bên người con gái khác…
Chị dắt hai đứa con và xách vali bước ra khỏi nhà. Chị biết, mình thừa khả năng độc lập để nuôi dạy các con mà không phải chung sống với tất cả những dối trá, đau khổ anh tạo nên nữa. Chị để mặc anh ở đó, mục ruỗng với những sai lầm của mình.
Tác giả: Cát Tường
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ