Cuộc sống

Màu hạnh phúc của những ngày không... anh

Người nay đã ấm êm liệu còn nhớ nụ cười cô gái năm xưa? Còn nhớ lần sau cuối khắc khoải dặn ta sống hạnh phúc. Ừ thì, ta vẫn hạnh phúc đấy thôi chỉ là hạnh phúc một mình, không có người cũng chẳng song hành cùng một ai khác.

Nỗi nhớ dường như thật lạ, đôi khi là sức mạnh, lại có khi khiến người ta lơ lửng, chơi vơi giữa miền diệu vợi.

Chẳng phải ai đó đã làm ta tổn thương, cũng chẳng phải ta tổn thương đến một người nào khác. Chỉ là đôi khi thời gian vô tình làm tổn thương mỗi trái tim vốn nhiều đa cảm. Là những ngày nhọc nhoài xoay vần với công việc chỉ muốn trốn đi đâu đó thật xa. Là những ngày dồn dập bao lắng lo, mệt mỏi. Giữa bộn bề, hình ảnh anh âm thầm trở về.

Người còn nhớ lần sau cuối khắc khoải dặn ta sống hạnh phúc?

Chỉ muốn gục đầu vào vai người, được ôm trong vòng tay mà lãng quên tất cả. Từng con phố đã qua, người vẫn kiên nhẫn đưa ta đi. Quán khoai nướng bên lề phố nhỏ hai đứa hẹn hò xuýt xoa vì mùi thơm và cái lạnh. Cái siết tay thật chặt trong túi áo người. Giấc mơ còn nhòa trong niềm hạnh phúc.

Chớm đông thủng thỉnh chạm vào phố. Nhớ thương vô tình chạm vào ta chẳng buông tha. Phải chăng là khờ dại bởi cứ giữ bên lòng một bóng dáng xưa? Phải chăng là ngốc nghếch bởi bao lần quay quắt lần tìm chỉ bắt gặp hư vô đáp lại? Biết làm gì hòng vỗ về con tim lặng im góc tối, chẳng xúc cảm, chẳng muốn mở lòng với bất kỳ ai đến bên.

Đến bao giờ một người xứng đáng mang lại hạnh phúc cho ta sẽ xuất hiện?

Dẫu mong manh như một nhành hoa cỏ, dẫu khát khao yêu thương tràn ngập bên lòng, cũng đồng thời chơi vơi chẳng muốn nắm níu một bàn tay nào cả. Trái tim đã quen cô lẻ, tự do như cánh chim trời, không muốn dừng lại sợ phải vá víu đau thương.

Một quan tâm nho nhỏ. Một cuộc gặp gỡ. Một nụ cười. Một sẻ chia mong muốn đến gần chỉ làm ta e ngại. Chầm chậm mở toang khoảng cách bằng một cánh cửa vô tình rồi rời xa. Đôi khi, tự vấn lòng mình xúc cảm đã rớt rơi ở nơi đâu? Là sợ hãi, là thiếu dũng cảm hay con tim quá ư mỏi mệt. Thương một người để rồi lại khắc khoải trong đợi chờ, mong ngóng? Là vì người hay vì ta héo mòn nhịp đập tình yêu?

Chúng ta chẳng ai nào có lỗi. Một lần gặp gỡ, mãi mãi rời xa. Bóng hình xưa ắt cũng chỉ còn là ảo ảnh. Ta chẳng thể bám víu mãi mà tưới tắm cho cuộc đời mình. Người nay đã ấm êm liệu còn nhớ nụ cười cô gái năm xưa? Còn nhớ lần sau cuối khắc khoải dặn ta sống hạnh phúc. Ừ thì, ta vẫn hạnh phúc đấy thôi chỉ là hạnh phúc một mình, không có người cũng chẳng song hành cùng một ai khác.

Đến bao giờ một người xứng đáng mang lại hạnh phúc cho ta sẽ xuất hiện, câu hỏi ấy cũng ở đó lặng lẽ, chẳng còn muốn tự hỏi lòng mình. Mùa đông cứ đi về, riêng ta chỉ muốn thảnh thơi những ngày an nhiên, chẳng còn tìm lại dấu vết ngày xưa. Bình yên sẽ đến bên và ở lại...

Tác giả: Hà Nhiên

Nguồn tin: Báo Phụ nữ Việt Nam

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok