Cuộc sống

Đây là quả báo cho người đàn ông ‘giàu đổi vợ, sang đổi bạn’

Từ ngày về nhà chị, anh ỷ lại bố mẹ vợ, chẳng mấy khi làm lụng gì. Bố mẹ lo cho công việc nào, anh nhận công việc đó. Ông bà giúp đỡ anh rất nhiều và chỉ thời gian ngắn sau đó, anh phất lên.

Chị còn nhớ như in, ngày còn thanh niên, chị đã yêu và si mê anh đến nhường nào. Người đàn ông không quá đẹp trai nhưng có nụ cười hút hồn khiến chị mê đắm. Vốn là tiểu thư con nhà giàu, lẽ ra, chị phải lấy người môn đăng hộ đối, nhiều tiền có tài. Nhưng chị lại đem lòng yêu anh, người đàn ông tay trắng, chẳng có gì ngoài mấy thửa ruộng ở quê.

Bố mẹ chị tìm mọi cách ngăn cấm. Làm giáo viên, chị cũng được coi là có công việc tốt, ổn định và rất được tôn trọng. Bố mẹ mong muốn con gái phải có một tấm chồng như ý, theo ý nguyện của ông bà. Chỉ là, khi đã lún sâu vào tình yêu, chị không thể nào chia tay với anh để tìm người đàn ông khác. Anh cũng yêu chị, hứa hẹn đủ thứ. Rằng tuy anh nghèo nhưng anh sẽ nỗ lực vươn lên để chị không cảm thấy hổ thẹn vì anh.

Nói vậy, chị càng yêu và tin anh hơn. Chị quyết tâm lấy bằng được anh dù bố mẹ có ngăn cấm. Cuối cùng, sau bao tháng vật vã đấu tranh, thuyết phục, anh cũng được bước chân vào làm rể gia đình chị… Những tường ngày vui sẽ trọn nhưng nào ngờ…

Từ ngày về nhà chị, anh ỷ lại bố mẹ vợ, chẳng mấy khi làm lụng gì. Bố mẹ lo cho công việc nào, anh nhận công việc đó. Ông bà giúp đỡ anh rất nhiều và chỉ thời gian ngắn sau đó, anh phất lên. Từ người đàn ông chân lấm tay bùn, anh nhanh chóng trở thành người giàu có, nhìn có tiềm năng trong mắt người khác. Chị là phụ nữ, gia đình chị không có đàn ông nên bố mẹ chị cũng nhờ vào con rể cả khi có công to việc lớn. Chị cũng chỉ biết dựa vào anh, vì anh coi như là người đàn ông vững chãi trong nhà.

Anh giàu, nhìn anh khác hẳn trước đây. Anh quên thửa ruộng, quên hết tất cả quá khứ của mình. Anh khoác lên mình những bộ đồ sang trọng, bước ra từ xe hơi đúng phong thái của người đàn ông thành đạt. (ảnh minh họa)

Những người bạn cũ không còn nữa, anh chuyển sang làm ăn với các đối tác giàu có. Nhìn anh chững chạc, nhiều tiền, lại có phong thái chị cũng lấy làm yên tâm. Vì dù sao bố mẹ không có con trai, cũng mong anh gánh vác trọng trách này…

Chị sinh hai con, ba con… cuộc sống của chị cứ lặng lẽ trôi đi như thế. Còn anh, cũng đã hỗ trợ bố mẹ công việc rất nhiều. Anh không còn là anh của ngày trước, ra ngoài nhậu nhẹt, giao du và không cần đến những trách nhiệm làm rể nữa. Từ chuyện ở rể, anh chuyển ra ngoài xây nhà to như biệt thư vì anh đã có tiền. Mọi việc trong nhà, bố mẹ cũng không cáng đáng được vì có tuổi rồi, con rể và con gái lo cả. Chị lại dựa vào anh vì bản thân đi làm cũng đã mệt nhoài. Vả lại, chị là phụ nữ nên không đam mê chuyện kinh doanh cho lắm.

Anh giàu, nhìn anh khác hẳn trước đây. Anh quên thửa ruộng, quên hết tất cả quá khứ của mình. Anh khoác lên mình những bộ đồ sang trọng, bước ra từ xe hơi đúng phong thái của người đàn ông thành đạt.

Bao nhiêu năm, gia đình chị giao mọi quyền hành cho anh, chị cũng tin tưởng chồng hết mực, chỉ đầu tư vào lo cho con cái. Con chị đã lớn cả, đi học đi hành đàng hoàng. Bây giờ, chị đến tuổi nghỉ ngơi thì đùng một cái, chị phát hiện chồng có bồ…

Mà bồ không phải một cô, mà là hai cô bồ, ba cô bồ. Người ta gọi điện đến tận nhà chị, đòi tiền với lý do, anh quỵt tiền, không làm đúng như lời hứa. Chị khóc bao nhiêu ngày khi có người đàn bà lạ đưa con đến nhận cha. Mà đứa con ấy, chỉ cần nhìn thôi đã biết đích thị là con anh. Đã lớn lắm rồi, chục tuổi rồi. Vậy tức là, anh có ít nhất 10 năm lăng nhăng bên ngoài, giấu chị…

Chị sụp đổ hoàn toàn. Không thể nào tin nổi người đàn ông chân chất quê mùa ngày nào được bố mẹ chị, được chị nâng đỡ thành giàu sang mà lại phản bội chị trắng trợn như vậy. Khổ tâm hơn, anh còn có vài ba cô bồ cứ liên tục gọi đến cho chị đòi đe dọa, đánh ghen ngược.

vo chong 1
Nghĩ lại phận chị thật khổ. Đàn bà một kiếp si tình, chống lại bố mẹ để lấy anh nhưng cuối cùng, chị nhận được gì ngoài sự phản bội. (ảnh minh họa)

Nghe nói, anh đã mua nhà cho cô vợ và con trai riêng của anh. Tức là, cô ta là vợ hai, chỉ không danh chín ngôn thuận, và anh phải có trách nhiệm với họ. Đắng cay thay… Người đàn ông đi lên từ hai bàn tay trắng, được bố mẹ chị trao mọi quyền hành giờ phản bội lại gia đình chị.

Biết vậy, bố chị đã tính đuổi anh ra khỏi nhà, tịch thu lại toàn bộ vì tất cả mọi thứ vẫn đứng tên ông. Nhưng chị đã căn ngăn. Con cái lớn cả rồi, chị không muốn phải tan nát gia đình, con không có bố. Dù sao thì chị cũng có tới 3 đứa con và cũng đã có tuổi rồi, giờ không còn quá bận tâm đến chuyện đó nữa. Bỏ anh, chị cũng không biết sống với ai, nương nhờ vào ai, trông cậy vào ai lo cho con cái mình sau này. Chị đuối sức rồi. Một người phụ nữ hiền lành, chỉ biết hết lòng vì chồng như chị nào đủ dũng cảm để bỏ chồng, để đối diện với thiên hạ.

Chị đành chấp nhận số phận, chấp nhận làm kiếp chung chồng. Nhưng với anh, chị cũng muốn cho anh nhận ra, những của cải mà anh đang có được, chắc chắn sẽ không có quyền sở hữu của anh. Tất cả bố anh đã chuyển sang tên chị, con cái của chị. Sự hào nhoáng bên ngoài kia cũng chỉ là giả tạo. Anh chẳng có tài sản nào hết ngoài những đứa con và sống nương nhờ nhà vợ này.

Nếu anh lấy oán báo ơn thì chị cũng sẽ làm cho anh phải nhận kết cục chát đắng. Bây giờ, bố mẹ chị đã quản rất chặt việc làm ăn của anh và còn thuê một người rất tin cậy để quản lý việc đó, chắc chắn anh không thể nào mang tiền mua nhà, mua xe cho gái được nữa. Anh chỉ có thể sống dưới cái bóng giàu sang mà thôi. Chị biết, việc chị làm như vậy là không nên nhưng vì anh phản bội chị, anh quá đáng thì chị quyết định chỉ cho anh lấy danh đàn ông giàu mà không có một chút của cải nào từ gia đình này hết, kể từ ngày anh công khai ngoại tình.

Nghĩ lại phận chị thật khổ. Đàn bà một kiếp si tình, chống lại bố mẹ để lấy anh nhưng cuối cùng, chị nhận được gì ngoài sự phản bội. Vậy mà bỏ vẫn không bỏ được, phải cắn răng chịu đừng vì quá yêu chồng và vì hai chữ hạnh phúc của các con. Anh làm rể bao năm nay nhưng chị chưa một lời xúc phạm, chê, thậm chí còn luôn cổ vũ anh làm ăn phát đạt. Vậy mà anh vẫn có bồ, có con riêng bên ngoài. Không biết, anh còn đòi hỏi gì thêm nữa?

Đúng là, phận đàn bà, khổ lắm thay! Nhưng vẫn phải cam chịu.

Tác giả bài viết: Thanh Ngọc ghi

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok