Cuộc sống

Con gái à, hôn nhân cũng như nhân duyên đời người chẳng thể nào cưỡng cầu!

Ly hôn với đàn bà, có thế nào vẫn là một vết xước quá dài theo năm tháng sau này. Nhưng mẹ muốn con hiểu, hạnh phúc vốn không đong đếm đổ vỡ đã từng trải qua. Dù con từng trải qua vấp váp thế nào, chỉ cần con còn mưu cầu, hạnh phúc vốn không khước từ.

Hôm trước tự dưng gần nửa đêm con gọi cho mẹ, chỉ bảo rằng “ Con muốn về nhà, mẹ nấu cơm con ăn mẹ nhé”. Mẹ biết con lại gặp chuyện không vui, vì chưa bao giờ từ ngày con về nhà chồng mà con nói được câu đấy, vì họ muốn con làm dâu để chỉ phục vụ nhà chồng, nhưng lại không hỏi con được, vì mẹ quá hiểu tính con. Thế là mẹ hỏi con muốn ăn gì, mẹ sẽ lại nấu con ăn, chỉ cần về đây với mẹ. Con im lặng một hồi lâu rồi lại lặp lại câu ban đầu: Con sẽ về.

Thế là hôm sau, con về thật, một mình cùng cu tý, không hề có chồng con. Mẹ không hỏi gì, cũng nói ba đừng hỏi gì về chồng con. Mẹ biết con trở về không phải để bị tra hỏi điều gì. Con vẫn vui vẻ, nói cười huyên thuyên với mẹ. Bữa cơm của cả nhà lại như thuở con chưa lấy chồng, đủ đầy và vui vẻ. Đến đêm, con lại nằng nặc đòi ngủ cùng mẹ, bắt ba phải sang phòng bên.

Con gái nhỏ lại ôm bụng mẹ cười khì, bên cạnh cu tý đã ngủ rất say. Mẹ vỗ vỗ lưng con như thuở bé, như mỗi lần con bệnh khi trái gió trở trời. Mẹ nghe tiếng con nghèn nghẹn, con bảo lần này con không bệnh, nhưng vẫn cảm thấy rất đau. Con hỏi mẹ, nếu con ly hôn, mẹ có trách con không? Mẹ vén mớ tóc lộn xộn che đi đôi mắt đã ướt đi của con. Con gái của mẹ có phải đã chịu đựng không ít…

Con biết không, cuộc đời đàn bà thật sự rất nhiều thua thiệt. Sinh ra là đàn bà, chính là gồng gánh những khuôn khổ áp đặt của thiên hạ.Mẹ không thể thay đổi số phận của con. Mẹ chỉ có thể cho con một cuộc sống được làm chính mình. Mọi điều con muốn, con lựa chọn, mẹ đều ủng hộ. Vì mẹ muốn con tự chọn lựa hạnh phúc của mình. Mẹ muốn con hiểu, đời đàn bà không tránh nổi thăng trầm. Nhưng có thế nào thì hạnh phúc của ta nhất định vẫn phải nằm trong tay ta.

Hôm nay, khi con hỏi liệu mẹ có trách con không nếu con ly hôn. Con ơi, làm sao mẹ trách được khi chẳng đàn bà nào trên thế gian này đang hạnh phúc mà muốn ly hôn đâu. Con muốn ly hôn, chính là vì đã chịu không nổi bất hạnh đã từng. Mẹ thật sự chỉ muốn cảm ơn con vì đã dũng cảm kết thúc những khổ đau, bản lĩnh mà lựa chọn bắt đầu lại…

Mẹ sẽ không hỏi vì sao con muốn ly hôn. Vì mẹ biết con gái mẹ không phải là đứa nông nổi. Một lời muốn ly hôn, có phải con đã nghĩ suy rất lâu? Mẹ cũng sẽ không khuyên con tiếp tục chịu đựng vì bất kì lý do gì. Đàn bà làm vợ, làm mẹ không phải để cam chịu, mà là để hạnh phúc. Một khi con không thể còn hạnh phúc với người đàn ông con chọn thì kết thúc là điều phải xảy ra.

Con ơi, hôn nhân ấy mà, cũng như nhân duyên ở đời thôi. Mà nhân duyên rồi thì ngắn dài, nông sâu chẳng đoán hết được.Hết nghĩa, cạn tình, duyên đứt phận cùng, chính là không thể cưỡng cầu.Người đàn ông hôm qua nguyện vì con băng sông vượt núi, thì hôm nay cũng có thể không bước qua nổi một vũng nước nhỏ vì con. Đừng trách lòng người làm gì, con vốn không thể nhìn thấu. Cứ nghĩ, đến một lúc, chồng cũng sẽ chỉ là người dưng vô tình, con cái mới là máu thịt con phải giữ cả đời. Kẻ cạn tình, đừng tiếc. Người cạn nghĩa, đừng giữ. Kẻ đi, đừng níu kéo. Người muốn ở lại, chẳng cần con giữ. Đời đàn bà, có hay không có tình yêu cũng phải giữ lòng tự trọng của mình. Con có quý trọng mình thì người khác mới trân trọng con.

Mẹ biết là đau lòng, mẹ hiểu là xót xa lắm. Ly hôn với đàn bà, có thế nào vẫn là một vết xước quá dài theo năm tháng sau này. Nhưng mẹ muốn con hiểu, hạnh phúc vốn không đong đếm đổ vỡ đã từng trải qua. Dù con từng trải qua vấp váp thế nào, chỉ cần con còn mưu cầu, hạnh phúc vốn không khước từ. Một lần đổ vỡ thì sao hả con, phụ nữ một đời chồng thì thế nào. Đời này, thượng đế vốn rất công bằng. Người lấy đi một thứ con có rồi sẽ cho con một thứ khác đẹp đẽ hơn vạn phần. Quan trọng là, hãy nhận nại đợi chờ. Sống hạnh phúc mà đợi chờ. Sống ý nghĩa mà đợi chờ. Đến một lúc, con sẽ gặp được người để con hiểu mọi khổ đau đã qua đều xứng đáng. Chắc chắn là như thế.

Con gái nhỏ, mẹ biết con đường phía trước con phải đi không dễ dàng. Nhưng đừng quên, mẹ luôn ở đây bên con, cùng con đi, đợi con trở về. Con yên tâm mẹ của con không giống như họ, những gì là ruột thịt, những người mang nặng đẻ đau ra họ, họ còn từ bỏ được thì với con vẫn thuộc loại “ Khác máu, tanh lòng’.

Mẹ biết con sẽ rất buồn khi họ cố tìm mọi cách, tiền bạc, chức quyền, và cả sự lọc lừa hèn hạ để chia rẽ tình mẫu tử của mẹ con con, Đừng bao giờ có suy nghĩ con phải sống vì con, vì ba mẹ hay bất cứ điều gì khác. Đàn bà không sống chỉ vì con, mà là hạnh phúc vì con. Đừng mang vác những trách nhiệm và hy sinh để làm hành trang cho con trẻ. Sẽ không đứa trẻ nào có thể lớn lên bình yên khi biết mẹ của nó đã hy sinh vô ích vì nó.

Người ta không thể lên án những người phụ nữ vì quá đau lòng, vì không chấp nhận sự bội tín mà lựa chọn ra đi. Có người nói rằng hôn nhân không chỉ có tình yêu. Nhưng đó phải chăng là ngụy biện? Tại sao ta phải bắt đầu cuộc hôn nhân bằng tình yêu để rồi sau đó lại chấp nhận sống tiếp mà không có nó? Không có tình yêu, hôn nhân chỉ là tình đồng chí, chỉ là sự vun vén cho một cái chung vô vị. Con cái ư? Đừng lấy chúng ra làm sự ràng buộc

Biết con sẽ rất buồn sau này khi nhìn con mình dù có được sống trong nhung lụa, nhưng lại thiếu điều căn bản của sống đó là tình mẹ, đó là Đức, nhân, nghĩa, hiếu, tín... các Cụ có câu: ”Gần mực thi đen...”, “ Phúc đức tại Mẫu”, “ Gieo nhân nào, gặt quả ấy” con à. Mẹ hi vọng con của con vẫn còn mang giòng máu của con, nó sẽ không bị ảnh hưởng bởi những điều như vậy. Con hãy nhớ: “Đàn bà có biết thương lấy mình mới đủ sức bảo vệ con cái”.

Người xưa lại có câu: “ Con dâu hay giống mẹ chồng” có lẽ đúng con à, vì bố mẹ sinh ra và nuôi con khôn lớn, con phải như thế nào họ mới phải lạy trước bàn thờ nhà mình, đón rước con về làm dâu, con của mẹ lại nhanh quá để ảnh hưởng ngay tính cách của mẹ chồng, may mà con vẫn đang sống bằng gương mặt của chính con, chứ chưa đến mức phải phẫu thuật, trá hình đeo lên mặt một lớp mặt nạ khi ra đường con ạ.

Có lẽ con không xứng với chồng con, bởi lẽ trình độ của con không thể đạt được mức cao siêu như nó, bởi lẽ nó tu luyện 10 năm dưới mái trường đại học thì con đừng đem cái kiến thức của con ra đọ với nó làm gì.

Người ta có thể ăn một cái bánh khuyết, uống một cốc nước vơi, nhưng không thể sống với một thứ tình bị san sẻ. Tình yêu không hữu hình đến thế, nhưng nó lại yêu cầu sự tròn đầy, viên mãn.

Đàn ông vốn tham lam, đôi khi tham lam đến hèn mọn, họ vừa muốn có được những cuộc phiêu lưu tình ái với những cô gái khác, vừa muốn có một chốn yên ấm để quay về với người phụ nữ luôn nhẫn nhịn, đợi chờ. Bởi thế mà anh ta phải vụng trộm, giấu giếm, rồi loanh quanh, dối trá”.

Nếu người đàn ông của con không thể dành cho con sự tròn vẹn ấy, hãy rời xa anh ta. Hãy để cho người phụ nữ khác được hưởng hạnh phúc mà con đã từng được hưởng. Và con cũng xứng đáng với một hạnh phúc khác đầy đặn hơn. Hãy nhớ, không cô gái nào đáng bị san sẻ trong tình yêu! Đừng biến chồng mình thành một kẻ hèn mọn. Hãy để anh ta được lựa chọn và khuyến khích anh ta dám sống thật với những tình cảm, xúc cảm của riêng mình, cho dù điều đó có khiến con phải chịu đau khổ. Nhưng đau khổ nào rồi cũng sẽ qua. Hãy để nó kết thúc và trôi đi, còn hơn cứ mãi tù đọng và sa lầy.

Nếu người đàn ông con yêu là một anh chàng thẳng thắn và trung thực, hãy khích lệ anh ấy giữ mãi hình ảnh đó, đến tận phút sau cuối, ngay cả khi đã chia tay.

Đừng cố sống và thỏa hiệp với kẻ bội phản để rồi làm tha hóa cả mình lẫn người. Cũng đừng cố tự làm mình mờ mắt, ù tai chỉ để không nhìn, không nghe những điều không muốn.

Người ta đã nêu gương những người phụ nữ bao dung và vị tha. Nhưng con ơi, tha thứ chưa bao giờ là điều dễ dàng. Nếu ta không thể tha thứ, không phải vì ta quá hẹp hòi, chỉ vì ta quá nhạy cảm và sự tổn thương trong ta quá sâu sắc. Đến nỗi chỉ vì một hình dung ấy thôi cũng khiến ta đau đáu, xót xa, quặn thắt.
Người phụ nữ mất gia đình cũng giống như một kẻ chơi bạc đặt cược tất cả vào một ván bài và thua trắng tay vậy. Ta không chỉ mất đi một người chồng, một ngôi nhà, mà là mất đi một người ta hết lòng yêu thương, một mái ấm; mất đi niềm tin và bao kỳ vọng. Lòng ta không chỉ đau buồn, mà nó còn xác xơ, hoang tàn nữa. Nhưng thà tay trắng để bắt đầu lại, còn hơn cứ mãi ôm lấy những điều đã không còn trọn vẹn, cứ mãi níu giữ người đã khiến ta phải hoài nghi.

Con hãy là một người dám níu giữ, nhưng cũng dám buông bỏ. Dù biết rằng níu giữ hay buông bỏ đều cần sự mạnh mẽ và quyết liệt. Song mẹ tin con gái mẹ là một người như thế.
Sau tất cả, mẹ chỉ mong con được hạnh phúc. Bất luận con có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa.

Con yêu! Bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, chỉ cần con quay đầu, đều sẽ thấy mẹ. Vì vậy, mạnh mẽ lên con nhé. Có mẹ và gia đình, đừng lo…

Mẹ của con.

Tác giả: ST

Nguồn tin: emdep.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok