Cuộc sống

Có quá vội khi nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông lăng nhăng

Tôi không còn thương nhưng vẫn đau nhói khi chợt nhớ về một câu nói hay hình ảnh cũ liên quan tới anh.

Tôi 27 tuổi, trước giờ chưa trải qua một mối tình nào vì luôn cảm thấy rất khó tin tưởng và mở lòng để bắt đầu với ai đó. Cách đây mấy tháng tôi có làm quen với một người, là bạn của chị họ. Có lẽ vì là bạn của chị, lại ở cách nhau đủ xa nên tôi cảm thấy an tâm và thoải mái trò chuyện hơn. Sau khoảng hơn hai tháng, tôi thấy tình cảm và sự tin tưởng của mình dành cho người đó ngày càng nhiều. Người đó đến thăm tôi và thuê khách sạn gần chỗ tôi ở. Ngay buổi đầu tiên gặp, sau khi đi chơi về, người đó đã rủ tôi lên phòng. Tôi không đồng ý anh có vẻ không hài lòng. Suốt ba hôm ở đây, lúc nào tôi qua chở đi chơi anh cũng kiếm cớ rủ lên phòng nhưng tôi đều từ chối. Lúc đó tôi cảm thấy rất thất vọng, vì thế đi chơi cùng tôi chẳng nói lời nào, trừ khi người đó hỏi thì trả lời. Đến hôm về tôi vẫn chở anh ra bến xe và tặng món quà nhỏ đã mua từ trước đó.

Tôi không nói gì nhưng thực lòng rất buồn, cảm giác nặng trĩu. Đợi đến lúc người đó về tới nhà tôi đã nhắn tin nói muốn dừng lại. Tôi không nhớ mình đã nói những gì nhưng có lẽ đủ để anh hiểu lý do. Tôi không nói thêm điều gì, dừng liên lạc một tuần. Rồi những tin nhắn xin lỗi, hứa hẹn tình cảm của người đó lại làm tôi cảm thấy áy náy. Tôi không biết mình có sai hay không khi đã giữ im lặng mà không nói ra những điều mình nghĩ lúc họ còn ở đây, để rồi giờ cả hai đều phải buồn.

Tôi quyết định nói rõ lý do, những điều mình đang nghĩ. Sau đó khoảng hai tháng anh lại lên thăm tôi lần nữa. Tình cảm của tôi dành cho anh vẫn như lúc trước. Nhưng lần này vẫn vậy, anh lại vẫn rủ tôi lên phòng và tôi từ chối. Chiều hôm sau khi đi chơi về anh tiếp tục rủ lên phòng, tôi không chịu và anh bỏ mặc tôi ở dưới. Hôm sau gặp nhau nói chuyện, tôi đã để anh hôn mình. Rồi tôi yêu cầu anh đưa điện thoại cho mình xem, thấy anh nhắn tin với rất nhiều người con gái, điều đáng nói nhất là tin nhắn giữa anh với cô học trò. Tôi không nói một lời nào mà phóng xe đi về ngay lập tức. Lúc đó trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Tôi từng nghĩ ở tuổi 30, trải qua những đổ vỡ trong tình cảm người ta sẽ chân thành và trân trọng tình cảm hơn, vì thế thương anh và tin vào những điều anh nói. Ba tháng rồi tôi chặn mọi liên lạc, lòng không nặng trĩu vì yêu thương nữa nhưng sao vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những chuyện đã qua. Tôi không còn thương nhớ nhưng vẫn thấy đau nhói mỗi khi bất chợt nhớ về một câu nói hay một hình ảnh cũ liên quan tới anh. Tôi phải làm sao để có thể quên đi mọi chuyện, khiến lòng bình yên như trước? Tôi có phải đã quá dễ dãi và đường đột không? Cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Tác giả: Linh

Nguồn tin: Báo Vnexpress

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok